Edit: Cánh Cụt

Chàng trai trẻ đợi thật lâu, cuối cùng cũng thấy có người ra ngoài.

Là người đàn ông kia, hai mắt phiếm hồng, tựa như đã khóc một lúc.

Người đàn ông kia liếc mắt một cái: “Đưa căn cước công dân cùng giấy khám bệnh của Lương Thiên cho tôi.”

Chàng trai trẻ cảnh giác hỏi: “Làm gì?”

Mối tình đầu: “Cậu muốn làm thủ tục xuất viện còn gì.”

Tuy chàng trai trẻ không tình nguyện, nhưng vẫn đưa căn cước công dân cho mối tình đầu.

Cậu đánh giá thấy mối tình đầu chắc cũng có quan hệ với bệnh viện này, không có sự đồng ý của hắn, chàng trai trẻ cũng không thể hoàn thành thủ tục xuất viện.

Nghe nói viện trưởng là người thân của mối tình đầu, xem ra gia cảnh của người đàn ông này giống với suy đoán của cậu.

Không phú cũng quý.

Chàng trai trẻ vẫn luôn có một cảm giác không được thoải mái, tới khi mối tình đầu cầm lấy căn cước công dân, xoay người rời đi thì mới tìm ra nguyên nhân của cảm giác này.

Đại khái chính là, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, mối tình đầu đều không để cậu vào mắt.

Trên mọi ý nghĩa, tức là không coi cậu như tình địch, cũng không cảm thấy cậu là sự uy hiếp.

Đúng là…… khiến người ta phải khó chịu.

Đẩy cửa vào, thứ đầu tiên cậu thấy chính là đôi mắt còn sưng đỏ hơn của thụ.

Xem ra lúc nãy hai người ở trong đã ôm đầu gào khóc.

Khi chàng trai trẻ tiến vào, cậu thấy thụ đột nhiên ngẩng đầu, si ngốc mà nhìn cửa.

Dường như cho rằng người tiến vào chính là mối tình đầu, nhưng vào thời khắc nhận ra là cậu, niềm lưu luyến trong mắt đã tan hết đi.

Đúng là khiến người ta tổn thương, trên ý nghĩa nào đó thì hai người kia thật xứng đôi.

Chàng trai trẻ muốn cười, nhưng nhận ra mình cười không nổi.

“Còn về nhà không?” Chàng trai trẻ hỏi.

Thụ mím môi, nhỏ giọng nói: “Chắc là không trở về.”

Chàng trai trẻ trầm mặc một hồi: “Ông muốn đi cùng anh ta?”

Thật ra cũng không cần đáp án nữa, ánh mắt vừa rồi của thụ đã chứng minh tất cả.

Chàng trai trẻ cho tay vào túi: “Tôi đã tìm được công việc, tôi sẽ đi thành phố B, về sau…… Hẳn là cũng không trở lại.”

“Để ý thẻ ngân hàng của ông đấy, số tiền tôi thiếu trong mấy năm nay, tôi đã nhớ rõ, sẽ trả hết từng khoản.”

Nói xong, chàng trai trẻ xoay người đi ra ngoài vài bước, bỗng nhiên đứng yên.

“Dù sao ông cũng phải nhớ, đó là nhà của ông, không còn nơi nào để đi thì hãy trở về.”

Chàng trai trẻ đi, không nói thêm lời tạm biệt vô nghĩa nữa.

Bởi vì bọn họ đều biết, có những người là không thể thành bạn bè.

Có một số người, chỉ có thể làm bạn trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cuối cùng vẫn sẽ tách ra.

Thụ không đứng dậy tiễn, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bã dù nhiều hay ít.

Khi đang ngẩn người, mây mờ sáng sớm tan đi, ánh mặt trời lại chiếu xuống.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên ngoài cửa, anh phát hiện hình như anh có thể nhận ra bước chân của mối tình đầu.

Nhìn phía cửa, ánh mắt mối tình đầu tuần tra toàn bộ phòng bệnh, giống như quan sát xem trong căn phòng này còn những ai khác ngoài thụ hay không.

Khi phát hiện không có ai khác, đôi mày của hắn mới khẽ thả lỏng.

Thụ hỏi hắn: “Bác sĩ đồng ý cho em xuất viện chưa?”

Mối tình đầu ừ một tiếng: “Vẫn phải tới tiêm đúng lúc, đến lúc đó anh sẽ đưa em tới bệnh viện.”

Hắn đi đến bên người thụ, đặt túi quần áo của thụ ở trên bàn, ra vẻ không có việc gì nói: “Bạn em đâu, đi như thế nào?”

Thật ra thụ không biết nên nói về chàng trai trẻ như nào trước mặt mối tình đầu.

Nhưng anh không muốn xảy ra hiểu lầm bởi vì tị hiềm.

Thụ: “Cậu ấy chỉ tới để tạm biệt thôi, cậu ấy muốn tới thành phố B. Hôm nay gặp phải ở bệnh viện cũng do trùng hợp, chắc cậu ấy tới tìm bạn.”

Mối tình đầu nghe xong, cũng chưa nói gì. Giống như chỉ là tuỳ ý gợi nhắc đến một đề tài, lại tùy ý kết thúc.

Thụ nhìn mối tình đầu vài lần, lại hỏi: “Anh không muốn biết những thứ khác à?”

“Không muốn.” Mối tình đầu đáp rất nhanh.

Thụ nói tốt, sau đó anh nâng tay lên, nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay mối tình đầu: “Nhưng em muốn biết chuyện của anh.”

Những năm gần đây, những chuyện lớn bé đã xảy ra.

Anh muốn biết hết.

Bởi vì đã không thể cùng trải qua, hiện tại nghe một chút cũng đã là tốt rồi.

Mối tình đầu nhìn anh: “Em muốn hỏi về Chu Ý à?”

Mặt thụ đỏ lên, thật ra cũng không hẳn là Chu Ý lắm, nhưng đúng thật là anh khá muốn biết.

Anh nhìn lại mối tình đầu: “Không thể sao?”

Mối tình đầu cười: “Không có gì là không thể.”

Dù sao cũng có rất nhiều thời gian.

Có thể chậm rãi nói.