Là phản hệ!?

Trước một khắc còn tưởng rằng mình đối với kích ứng từ ma pháp đặc biệt của Asha Corea hoàn toàn phù hợp, nhưng kết quả cuối cùng mọi chuyện lại không có đơn giản như vậy.

Tinh nguyên dây chuyền kia một mặt tồn tại giống như thiên tính, là nhất phẩm bảo bình do vị tông môn thần bí nào đó tại Parthenon chế tác ra, mặt khác rõ ràng vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng bởi Thánh Thành giáng xuống.

Không những không có bài trừ thiên sứ ma pháp, mà còn cung cấp đến một ít dinh dưỡng thượng hạng khiến cái tinh lạc màu huỳnh quang của Michael còn nở rộ thêm mấy phần rõ ràng, lập tức để linh hồn Mạc Phàm bị điên cuồng rút ra.

Sắc mặt hắn trở nên ngày càng khó coi, liền cảm giác sức sống thân thể đều triệt để đánh mất...

“Mạc Phàm, hồn ấn bên cạnh ngươi chính là trọng yếu, tháo nó ra!!!” Asha Corea đến một bên đỡ lấy vai hắn, đồng thời nhận ra ngay cái tòa sơn cách kia trong hàng ngũ nhưng lại quỷ dị rất đỗi khác biệt.

Ánh mắt Mạc Phàm có chút khó khăn giao tiếp với nàng, hắn giờ phút này không thể nào điều tiết được khí trạng của mình, trên trán lắt nhắt nhiễu vãi mồ hôi, cả người phát sinh một cỗ tà tính đến đỏ rực lên, mà nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy tám cái quang ảnh khác nhau liên tục thay phiên phản chiếu trên mặt hắn, giống như một cái ti vi bị nhiễu sóng khi đang dò tìm kênh vậy.

Tám hồn cách liên kết với nhau và kết nối với chủ thể ác ma Mạc Phàm, dĩ nhiên cũng sẽ là điểm chí mạng khó tránh được.

Nghĩa hồn Nhất Thu nếu chết đi, bảy cái hồn còn lại sẽ bị ảnh hưởng, bản thân Mạc Phàm cũng sẽ vì vậy mà thương tổn phản phệ. Chính mình chết hay không thì chưa thể xác định được, nhưng giả sử không có biện pháp nào khác, hắn sau này cũng là tổn thương hồn cách vĩnh viễn, liền không khác biệt với một kẻ bị phế đi ma pháp.

Chặt đi sợi dây xích này, tự diệt một hồn thể, chấp nhận khuyết mất một phẩm chất, khả năng cũng chính là cách duy nhất đi…

Chỉ là như vậy…sẽ hợp tình đúng lý sao?

Trực tiếp quay lưng lại, bóp chết đi một cái Nghĩa hồn của mình...

Nhất Thu chính là Hồng ma đời thứ nhất, tuy rằng đối với một số chuyện hắn làm ra, khẳng định thiên địa bất dung…nhưng hắn đã chết rồi, là bản thân ở nhân gian chọn lấy phần này nghĩa khí, từng ấy năm sinh sống, dâng hiến đến Tà thần sinh mệnh, dưới Tà miếu đại biểu thiện hồn.

Mạc Phàm nhiều lúc nghĩ rằng Hồng ma đời thứ nhất vì tham vọng cá nhân, đến cuối cùng đổ vỡ, từ sự truy sát của đại thiên sứ Sariel cùng Michael mới giành lại phần này công hiến cho Mạc Phàm.

Nhưng trong suốt thời gian là hồn cách kia, liên kết chặt chẽ như vậy, Mạc Phàm lẽ nào còn không rõ ràng sao?

Quỷ hồn còn quanh quẩn ở trong nhân thế, là bởi vì nội tâm bọn họ có nguyện vọng chưa hoàn thành, có lo lắng, không muốn rời đi trước khi không nhìn thấy kết quả.

Những hồn này, đối với trần thế đều có tàn niệm chấp niệm, chỉ có chặt đứt tàn niệm chấp niệm, bọn họ mới sẽ triệt để tiến vào tà miếu, trở thành canh gác hồn cách.

Phương pháp chặt đứt tàn niệm cùng chấp niệm của bọn họ cũng rất đơn giản, chính là hoàn thành nguyện vọng của bọn họ, việc này dĩ nhiên cũng do Tà Thần lãnh quyết.

Nói cách khác, Nhất Thu ngay từ đầu đã tự quyết số phận, đem chính mình nhiệm vụ lớn nhất, là có nghĩa với Tà thần.

Hắn bao năm tìm kiếm, tích góp tà miếu tám vị canh gác, mỗi một cái đại diện cho một loại phẩm cách đặc thù trên thế giới này, phân biệt là nghĩa hồn, chính hồn, trung hồn, kiên hồn của phần thiện, cùng với cuồng hồn, lam hồn, tật hồn, cừu hồn của phần ác… hết thảy đều xoay quanh Mạc Phàm sự kiện. Cuối cùng, nguyện vọng chính là đem Tà thần, vị vương thiếu khuyết này chân chính giáng lâm.

Ta nếu tận diệt đi nghĩa hồn này, khác gì chính mình bất nghĩa, một cái tà thần để cho vạn kiếp bất phục!!!

Mạc Phàm khổ tâm quay lại tám cái tòa hồn sơn sau lưng mình, ánh mắt hắn tràn đầy nỗi day dứt nhìn về nghĩa hồn đang tổn thương kia.

Để cho hắn càng thẹn hơn tự đau xót, Hồng Ma Nhất Thu hiểu được tình huống, tựa hồ cũng không có nửa điểm ý nguyện phản kháng, một lòng một dạ nở nụ cười chấp nhận như thể phần này an ủi cùng cảm thông hãy giữ lại trong người.

“Mạc Phàm, cảm ơn ngài đã chấp nhận ta!” Nhất Thu đột nhiên lả tả bước tới trước mặt vị Tà thần của mình nói rằng.

“Ngươi nói cho ta biết, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm gì?” Mạc Phàm hỏi.

“Giết, trực tiếp diệt đi Nghĩa hồn của mình… ngài là Tà thần, không có vì một người rời bỏ đi mà suy yếu.” Nhất Thu thẳng thắn trả lời.

Câu trả lời này để cho Mạc Phàm im lặng trong giây lát, mãi một lúc mới tiếp tục mở miệng với nửa nụ cười trên môi.

“Thế tại sao lúc đó ở Song Thủ Các, ngươi lại chấp nhận mang tà châu đi để cứu lấy mọi người, đem chính mình trở thành Hồng ma, để cho cả cái thế giới này nhìn vào thống hận không bao giờ thoát được? Ta là Tà miếu lãnh tụ, lẽ nào đối với nghĩa khí chính mình còn không bằng?”

“…”

Nhất Thu nhưng hai mắt nổi đến mấy tia bình an pha đến một chút tự hào.

“Ta đã đúng, trên thế giới này vốn dĩ không ai hợp thức trở thành Tà Thần hơn ngài. Suốt quãng thời gian dài gửi gắm, ta từng chút từng chút một chứng kiến ngài trưởng thành lên, thực giống như một phần ký ức của mình năm đó không trọn vẹn được vung đắp lại. Mạc Phàm, ngài cũng không cần phải vì ta mà nặng nề tâm ý… bất quá, ta quả thực không có xứng đáng làm nghĩa hồn của ngài". Nhất Thu nói rằng.

Mạc Phàm đột nhiên để ý đến lời lẽ kia, một mặt nghiêm túc trừng mắt với Nhất Thu, trước mặt Tà thần vương phong, tuyệt đối bất kỳ một hồn cách nào cũng không nên đùa cợt.

“Từ rất lâu rồi, ta đã chọn cho ngài một chân chính nghĩa hồn khác, so với ta thậm chí còn muốn xứng đáng hơn, cũng là để cho vị trí này thiện hồn bên trong tà miếu càng cao đẹp hơn bất cứ ai, bất cứ nơi nào trên nhân thế.” Nhất Thu tiếp tục nói rằng.

Dứt lời...

Sau lưng tòa sơn Nhất Thu, đột nhiên uỳnh uỳnh một cái ngọn ma sơn đồ sộ hơn đến mấy mươi lần xuất hiện, để cho tích lôi ma động trong tầm mắt Mạc Phàm bỗng chốc biến thành một cái giếng trời bị đóng nắp lại.

Dày đặc u linh tà khí như vậy, rõ ràng không thể xác định toàn cảnh, chỉ loáng thoáng thấy được cái này sinh vật có màu đen diện mạo, càng ở chỗ mình ánh mắt nhìn kỹ hơn, Mạc Phàm thậm chí cảm giác mình chỉ là xem được thứ này trên lưng một góc của ma sơn.

Quá to lớn!!

Thứ này lớn đến một chút đều không thể thấy rõ, theo nó từ từ đi lên, Mạc Phàm cảm giác mình cùng rơi vào đến một cái vạn trượng Hắc Uyên bên trong, loại kia nhỏ bé cảm giác xông lên đầu!

Sương mù sinh ra từ ma sơn, bằng cách nào đó có thể tồn tại đồng thời dưới đáy Luyện ngục này, mang đến một hồi chấn động, một hồi rung chuyển, mà bên tai Mạc Phàm, bắt đầu nghe đến những thanh âm vô cùng quen thuộc.

“Aus…Austin….” Asha Corea che lại miệng nhỏ của mình chấn kinh.

“Gào gào gào gào gào ong ong ong~~~~~~~~~~~~~”

Thân thể lúc này của hồn ảnh sinh vật ma sơn kia hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết, đó chính là Hắc long đại đế!!!

Hơn nữa, lần này tái hiện lại trước mắt, khả năng cũng đã là quá khứ trạng thái mạnh mẽ nhất của Hắc Long, một đầu viễn cổ chân long. Đồng dạng không thua kém gì so với quang minh kim long kia trên đỉnh Thánh Thành, nếu phải nói còn muốn lẫm liệt, hung dữ hơn bội phần.

Hắc long đại đế, nhận sự ủy thác cho phép của Mạc Phàm, đem bản thân mình không trọn vẹn, trở thành then chốt chìa khóa cứu tính mạng Asha Corea suốt mấy giờ bên dưới Luyện ngục, chấp nhận vĩnh viễn trầm luân ở tại bùn tanh huyết dịch này.

Nhưng kể cả như vậy, bản thân khổ hạnh không dứt được chấp niệm, càng mạnh mẽ hơn níu kéo lấy Nhất Thu nghĩa hồn, mong muốn trả đến cái nghĩa tình cho Mạc Phàm cùng Asha Corea.

Năm xưa, viễn cổ chân long này cùng Văn Thái là bằng hữu, cũng coi như trưởng bối chứng kiến Asha Corea hàng ngày lớn lên. Đến lúc Văn Thái chết đi, chính mình lại ở ngoài cuộc không giúp gì được, tự thẹn nhốt mình đến Bạo quân sơn trấn thủ.

Dưới tình huống bị Tô Lộc đặt bẫy lợi dụng, cái nghĩa năm xưa được Asha Corea một lần nữa đánh thức trở lại. Sau đó, nhớ đến Mạc Phàm cứu rỗi mình khỏi oan nghiệt, đến khi chết đi vẫn mong muốn trả ân nghĩa này thành thần binh ma cụ cho hắn.

Từng sự kiện, từng sự việc trôi qua, loài sinh vật cuồng bạo nhất thế giới này nhưng là trái lại thể hiện cái nghĩa khí cao đẹp, động lòng người nhất.

Nguyện vọng duy nhất chính là cả đời, cả vạn kiếp sau muốn trả nghĩa cho Mạc Phàm, tự mình thăng cấp thành hồn thể canh gác tà miếu. Mà bên trong, càng trở thành kẻ mạnh nhất hồn cách khai sinh ra.

Là Nghĩa hồn hoàn hảo nhất nhân gian!!!

Bảy cái tòa hồn sơn còn lại cùng viễn cổ hắc long nghiêng mình quỳ xuống xung quanh Mạc Phàm như loại nghi thức tế đàn đêm không trăng.

Nhưng lần này Nhất Thu không có đứng cùng bọn họ, hắn chỉ đơn giản chấp lại một cái tay lên ngực, đơn giản cúi người xuống làm một cái hành lễ với vị thần linh trong mắt mình.

“Ta thực sự không phải nghĩa hồn của ngài!! Bất quá trong thời gian được ở bên cạnh, ta rất tự hào, cảm ơn đã cho ta giải thoát chấp niệm của mình…"

"Ta là Nhất Thu! Ta cung phụng bát miếu Tà Thần!!!”

Kìm nén nói hết ra những lời này, khuôn mặt Nhất Thu mang đến vẻ hạnh phúc đến lạ kỳ...

Sau từng ấy năm cầm đến danh tự hồng ma, hắn đã mệt mỏi…

Tâm nguyện cuối cùng, vốn dĩ chính là chứng kiến một cái Tà thần mạnh mẽ nhất ra đời, để trái lại mình được siêu thoát, được trở về cùng người thân đã chết đi…

Nhất Thu một tay vặn lấy cổ mình, tự xé thân thể u hồn ra làm đôi, tạo thành hai cái sợi dây nguyệt mâu mang hắc quang lấp lánh.

Tám cái hồng hồn bên cạnh Mạc Phàm đột nhiên được hai sợi dây nguyệt mâu chiếm cứ tà nguyệt quấn quanh xuống tám cái phương vị của Mệnh hồn cùng thần cách.

Trong nháy mắt Hồng Ma hoàn thành tự mình cứu rỗi, chữa trị đến linh hồn thương tổn cho Mạc Phàm cùng bát hồn còn lại, để siêu thoát khỏi nhân thế này.

Cũng giống như một ngọn núi lửa táo bạo đang sôi sục phun trào, bát đại hồn cách và linh hồn Mạc Phàm đang cùng nhau tái sinh trở lại!!

Bát hồn cách trong thiên địa mới hoàn toàn tụ hội.

Càng vì một cựu hồn chết đi mà mạnh mẽ hơn bội phần!!!

Mạc Phàm đứng ở dưới cỗ lực lượng kinh diễm chập chờn vừa khai sinh, đứng ở trung ương bát hồn cách, hết thảy đều hóa thân trở thành một vị vương đế lẫm liệt nhất.

Có thể nhìn thấy mang tinh lạc ngấn trên lồng ngực và ràng buộc trong linh hồn Mạc Phàm cũng theo phương thức vô cùng tàn nhẫn này của Mạc Phàm cùng nát tan!

Ngưng Tụ Tà Châu trước ngực hắn giờ phút này cũng vỡ ra tan tành, đại biểu Hồng ma đã vĩnh viễn trở thành quá khứ.

Giữa làn sương huyết dịch kia...

Chỉ có một kẻ duy nhất tồn tại đi ra, kẻ duy nhất để cho thiên địa bát hồn cũng phải quỳ phục dưới chân…

….

“rắc rắc ~~~~”

Mạc Phàm một tay bóp nát hắc quang hồn thạch, bất kể là thiểm lôi thế nào bạo phát, trên khuôn mặt hắn cũng không có biểu lộ một chút khó khăn, nếu không muốn nói là âm trầm vô sự, sau đó hắn lật ngược bàn tay lại một cái, tức thì một đạo ma hồn lôi từ trong đám huyết vụ đó phóng ra, sau cùng chui vào bên trong cơ thể đang phát đến mấy tầng huyết quang của hắn.

“Ta bảo ngươi quỳ thì ngươi quỳ, đừng chống cự!!!” Mạc Phàm cười gằn nói.