Mạc Phàm hồi lâu mới dần xoay người lại, đôi mắt hắn từ lúc nào đã tô lên màu xanh bích thủy đậm đặc của đại dương chiều tà, mà cẩn thận quan sát hơn, sẽ nhận ra cái tiểu hắc tinh nhỏ bé ngay trung ương đồng tử, giống như có thể để người khác bị hút vào bên trong.

Bộ dạng triệt để lột xác này, Asha Corea có chút không nhận ra ngay được.

Chỉ là bất quá, nàng thích đôi mắt này, cùng hắn sản sinh ra không ít trọng yếu soái khí, đẹp trai đến lạ lùng.

Dĩ nhiên Asha Corea cũng không phải sở hữu tính cách của những nữ nhân hay thẹn thùng, công dung khác, nàng chủ động tiến lại gần hơn, nhẹ nhàng đưa một tay lên vị trí mắt của hắn mà tò mò.

Khi đầu ngón tay chỉ còn cách khoảng một gang, đột nhiên có một, hai ngọn thiểm điện nhỏ bé từ mắt của Mạc Phàm len lỏi phóng ra kết nối với ngón tay kia của Asha Corea, là thiên tính ý tứ được hơi thở nữ nhân xinh đẹp nên phóng khoáng dìu dắt lại gần hơn.

Cái này không phải rõ ràng, nhất định là học tập phẩm chất cao quý từ người cha để lại đi...

“Đại công cáo thành?” Asha Corea hai mắt tròn như một con mèo quào, ngước lên nhìn Mạc Phàm hỏi.

“Càng tốt hơn mong đợi rất nhiều, chỉ là có một vài thứ bản thân ta chưa rõ ràng, từ từ tiếp thu, từ từ bồi dưỡng.” Mạc Phàm cũng thành thật trả lời.

Vừa có hai bàn tiệc khổng lồ bày ra trước mắt, Mạc Phàm bất quá ăn no bụng cũng phải chờ tiêu hóa thêm chút thời gian. Dẫu sao đối với hồn lôi chủng loại có cấp bậc phi thường khác biệt như thế, vị diện ma pháp nhân loại hầu như không tồn tại, hắn lại mang đến chèn ép cưỡng chế, dĩ nhiên liền chưa thể một sớm một chiều hiểu rõ được.

Đến phải nói, hắn nhưng khi đạt cái hoàn hảo Tà thần thì cũng cao hơn bình thường tầm chừng 20 cm, so ra liền đã là triệt để mỹ nam thiên hạ rồi!!!

........

Luyện ngục tổng cộng có bốn tầng, nhưng trên thực tế, tầng thứ tư có tồn tại hay không chưa từng có ai công nhận, họa chăng có thể coi nó như một địa bàn ẩn nấp nào đó bí ẩn, hoặc cũng có thể coi nó như khí lưu chân quyển của địa ngục này.

Có hay không, hoàn toàn không quan trọng, vì chẳng ai muốn tự mình xuống đó viếng thăm!

Mạc Phàm và Asha Corea nhanh chóng trở lại đón Apase cùng Ảnh duệ trưởng giả rồi một mạch thoát khỏi cái hắc uyên lạnh lẽo này, quay về sơn cốc phía bên trên.

Tầng thứ nhất Luyện ngục...

Khác hẳn với màu tăm tối của tro địa ban đầu, toàn bộ đảo hoang nhô lên giữa ao đầm giờ phút này cũng không đã trãi qua màn gột rửa nhãn lực thế nào mà khắp nơi như được thổi bùng không khí buồn bã, lẳng lặng để cho người khác mãi mãi cảm thấy trống vắng nếu đặt chân đến.

“Chẳng trách liều chết như vậy xông vào tử môn, hóa ra đâu cũng do bằng hữu mình muốn cứu lại là tuyệt sắc mỹ nhân?”

Âm thanh trầm ấm đột nhiên vang lên ở phía xa xa, trên mấy hàng hoa tươi đỏ sắc xếp thành một cây cầu bắt ngang ao, nơi đó chính là vị trí của Bỉ ngạn tử linh kiều.

Vậy giọng nói kia, nhất định đến từ cái nữ nhân quyền quý cực kỳ xinh đẹp bất phàm đang ngồi tựa mình lên thành thuyền u linh trầm tư.

Là Mạn Châu Sa Hoa Vu Hậu!!!

Nàng dĩ nhiên đã một mình giải quyết xong toàn bộ đám hắc ám cự nhân cùng khuyển chín đầu cản đường, bày ra chút phô trương như thế ngồi chờ đợi, âu cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, an tâm đến mấy phần khi biết Mạc Phàm còn sống sót trở ra.

Chỉ là ngược lại, có cái nữ nhân thuộc về địa vị cao sang như thế, vốn dĩ quan hệ liền gặp nhau không có quá mấy lần chạm mặt, nhưng khư khư giữ niềm tin với mình như vậy, chờ đợi mình như vậy, Mạc Phàm chẳng hiểu tại sao cảm thấy chính mình lạ lùng một mặt tin tưởng đại họa sắp ập vào đầu.

“Ngươi không cần né tránh ánh mắt của ta như vậy!?” Mạn Châu Vu Hậu bắt được ý tứ của hắn, nói rằng.

“Há, vu hậu, người cũng thật tình quá ngưu bức rồi, đại quân như vậy mà không quá mấy khắc đã tự mình đem đến một hồi diệt sạch…” Mạc Phàm làm đến cái điệu bộ ngây thơ vui vẻ cười nói.

Mạn Châu Vu Hậu nhìn cái dáng dấp tiểu nhân kia muốn đổi đề tài, lập tức cũng bật cười thành tiếng. Nam nhân trong thiên hạ, vốn dĩ ai cũng như ai, húp xong một tí cháo, liền tất cả nấy đều không có quên chùi mép chối bỏ.

Nàng không thèm chấp nhất hắn, ánh mắt dần dần bắt đến thân thể kia của Asha Corea bên cạnh, một mặt vui vẻ bắt chuyện, nhưng lời nói tựa hồ mang ngữ khí gièm pha ám muội không ít với quan hệ cùng Mạc Phàm.

“Vị nữ nhân này, lần trước không phải cũng đã xuất hiện trong bàn cờ hắc ám sao, còn là chung một chiến tuyến vào sinh ra tử…đã là người quen tiện thể sao chúng ta không chào hỏi, ta nhớ không nhầm khi đó hắn gọi ngươi là Asha Corea nhỉ!?”



“Ngươi là ai?” Asha Corea thẳng thừng đặt lại ngay một câu hỏi, tự mình vạch ra một bức tường không quen biết cái người này, thậm chí còn như một gáo nước tạt vô gáy trở lại.

Lời lẽ Asha Corea hoàn toàn là sát thương trùng kích thực sự đối với vu hậu. Là hiện thân nữ vương của hoàng thất bên trong hắc ám vị diện, nàng nhưng từ trước đến nay chưa từng có bị xem thường như vậy.

Không nói đến một kẻ lạ mặt bước chân vào địa ngục này vô lễ đã là mang tội chết, liền Asha Corea đã là người từng gặp, càng phải không được phép quên.

Tất nhiên, Asha Corea biết rõ Mạn Châu Vu Hậu, chỉ là trên đường trở về, Mạc Phàm có nói một số chuyện hứa hẹn đến trao đổi ở lại hắc ám vị diện này khiến cho nàng nửa cảm động, nửa thấy phiền phức. Mà so với cái phiền phức, Asha Corea rõ ràng muốn biết thực sự tại sao Mạn Châu Sa Hoa Vu Hậu lại đối với Mạc Phàm muốn ở lại như vậy, vì vậy nàng làm ra một cái thái độ tương đối mang đến trùng kích.

Mạc Phàm chưa được dặn dò tập dợt vở kịch này trước, bỗng đối với hành vi bất ngờ kia lập tức cũng hoang mang tột độ.

Hai dung hoa mỹ nhân đang hảo hảo đối đầu vì mình mà ghen sao?

Asha Corea ghen? Nàng đang là tranh giành không để mình ở lại đây làm nô lệ cho ả hắc ám nữ vương kia?

Liền phong lưu đẹp trai như vậy, cảm giác thật đằng sau có hai người phụ nữ vì mình tranh giành, loại này thú thật phải tự hào không ngớt.

Mà phải nói, không biết hai cái đại lão bà của mình nếu ở đây, không chừng sẽ có trận đại chiến long trời lở đất, khiến cho vạn sinh linh đồ thán mất. Nếu các nàng ai cũng ngoan ngoãn dễ bảo, mỗi người nhường nhau một chút, ta bất quá sẽ hy sinh thân mình chìu chuộng từng người…

Đứng một bên, Ảnh duệ trưởng giả cũng hai tai đặt lên hai má, miệng ngoa lên hứng thú nói rằng:

“Thôi xong!”

Hắn trong hoàng tộc, làm sao không biết được tính khí Mạn Châu Vu Hậu, tử vong Bỉ Ngạn từ lâu đã không phải là cổ tích nằm trong điển tịch lưu trữ. Chân chính nó cùng người trước mặt, đồng thời đang cùng tồn tại.

Ban đầu, Ảnh duệ trưởng giả tưởng rằng Asha Corea không có chết dưới Luyện ngục, cực khổ như vậy cứu lên, phải chăng cũng là chán cuộc sống này rồi mới dây vào Vu Hậu, nhưng lập tức hắn cảm nhận được, ít ỏi khí tràng nàng tuôn ra.

Chỉ ít ỏi thôi, vẫn đủ để hắn đánh giá lại cẩn thận… rõ ràng Mạn Châu Vu Hậu nếu muốn nổi cơn, sẽ tự mình va phải đại họa thực sự!!!

“Ta là Mạn Châu Sa hoa Vu hậu, người đứng đầu của Ảnh duệ bộ tộc”. Trái với toàn bộ suy nghĩ mọi người, vu hậu nhưng đột nhiên hiền từ nở nụ cười trả lời.

“Woaaa!!!”

“Có thật không đây!?”

Ảnh duệ trường giả vẫn một dáng dấp hai tay áp đến hai má đứng một bên làm trò, đối với diễn biến cảm thấy càng ngày càng hưởng thụ.

“Không quan tâm…” Asha Corea tiếp tục công kích.

Lần này sát thương từ lời lẽ còn mạnh hơn tới mấy lần, nàng thực sự không có để Mạn Châu Vu Hậu trong mắt đáng tới một đồng xu, thậm chí ngay cả khi vị nữ vương kia hạ mình cũng không muốn dừng lại.

“Bạch bạch bạch~~~~”

Ảnh duệ trưởng giả giờ phút này đứng vỗ tay không ngớt, biểu cảm thán phục sát đất Asha Corea.

Mà Mạc Phàm ở cạnh dĩ nhiên khuôn mặt méo mó đến biến dạng, một tay hắn nắm đầu lấy lão tôn giả đang làm trò, tay còn lại giơ lên che miệng kinh hãi…cũng không ngờ được tình huống đã đẩy xa tới mức này.

Hóa ra nàng….thích mình đến như vậy!!!

“Chúng ta không nên gượng gạo như vậy, ngươi và ta đều rõ ràng… ngươi không muốn Mạc Phàm trở lên, phải chăng có liên quan đến cái thế lực ở trên chuẩn bị xuất hiện ở Thánh Thành… à không, lẽ ra phải là một truyền thuyết bên trong nhân loại đang trở lại?” Asha Corea nói rằng.

Một người…là truyền thuyết tồn tại…

Lại được so sánh như một thế lực ….