Tử Minh di chuyển xe lăn vào phòng vệ sinh trong bếp, dùng nước hất lên mặt để bản thân tỉnh táo.

Chu Mẫn nếu biết được suy nghĩ trong đầu hắn, chắc chắn sẽ tặc lưỡi coi thường.

Một người đàn ông 35 tuổi cũng đã gần 36, trước giờ Tử Minh chưa từng có ý nghĩ này với người khác, năng lực tự chủ cũng rất mạnh nhưng đứng trước Chu Mẫn lại bị kéo về bằng 0.

Chu Mẫn tập thêm một lúc, thấy Tử Minh di chuyển xe lăn ra bên ngoài mới cười hì hì thở gấp gáp mà chạy vào phòng bếp, đứng trước đĩa cá sốt chua ngọt còn thừa lúc nãy, khuôn mặt đề phòng nhìn ra bên ngoài, thấy Tử Minh cầm điều khiển tv rà đài không để ý đến bên này mới quay đầu lại.

Tử Minh dừng lại ở bản tin pháp luật, bên trong là người dẫn chương trình nam mặc bộ quân phục cảnh sát màu xanh, cà vạt được thắt ngay ngắn chỉnh tề, tóc vuốt ngược ra phía sau có thể thấy phản chiếu của ánh đèn chiếu xuống.

Tử Minh nghe tiếng lạch cạch trong bếp, Chu Mẫn chạy từ trong bếp ra vẻ mặt có chút khẩn trương.

- Chú ơi, tôi đố chú con người có bao nhiêu cái xương?
- 206.

Chu Mẫn chực chờ muốn khóc, nước mũi chảy ra lại hít vào.

- Tôi có 207 cái xương, chú ơi tôi hóc xương rồi.


Chu Mẫn chỉ lén ăn vụng một chút cá thừa chỉ có một chút thôi, không ngờ lại bị hóc xương cá, cơm cũng ăn rồi nhưng lại không xuống, cơm chỉ còn lại một bát nếu ăn nữa chắc chắn sẽ hết luôn đó, bụng Chu Mẫn cũng no lắm rồi.

Cô còn uống giấm để xương cá đi xuống nhưng lại không có tác dụng.

Tử Minh thấy nước mắt của Chu Mẫn đầu óc liền rối mù.

Thím Lưu đang dọn phòng của Tử Minh nghe hắn gọi liền gấp gáp chạy xuống, nhìn thấy Chu Mẫn ngồi bệt dưới đất khóc, còn Tử Minh lại khẩn trương ngồi trên xe lăn loay hoay mà dỗ.

Thím Lưu lo lắng chạy tới:" Phu nhân bị làm sao vậy cậu chủ.

"
Tử Minh hoảng loạn mà nhìn thím Lưu, tông giọng cũng bị lạc đi.

- Em ấy bị hóc xương cá, tôi điện bác sĩ rồi nhưng trong ngoại ô thành phố bão rất lớn, cây bị bật góc ngã xuống đường nếu muốn tới cũng phải đợi thông đường mới tới được.

Thím Lưu đi vào trong phòng bếp lấy ra hai trái chuối, mới ngồi xuống lột vỏ đưa tới trước mặt Chu Mẫn.

- Phu nhân mau ăn, ăn xong sẽ hết.

Chu Mẫn khóc thút thít, để Tử Minh lấy khăn giấy lau nước mũi cho mình mới bắt đầu ăn chuối thím Lưu đưa.

Chu Mẫn ăn gần hết hai trái mới cảm thấy xương cá theo chuối mà xuống bụng, cô nhìn thấy khuôn mặt của Tử Minh liền có chút ấm ức dụi mặt vào bàn tay đang đưa ra của hắn.

Thím Lưu ở lại một chút liền đi lên dọn dẹp phòng của Tử Minh.

Chu Mẫn khóc gần năm phút mới nín nhưng vẫn chưa nín hẳn ngồi một chỗ trên sô pha lâu lâu lại nấc một tiếng bộ dáng yếu đuối lại khiến Tử Minh say đắm vô cùng, so với lúc Tử Minh tận mắt chứng kiến những người mẫu trên sàn diễn thời trang từng người liếc mắt đưa tình với mình, lúc đó hắn không để bọn họ vào mắt chỉ nhìn sơ qua một cái xem như tôn trọng rồi thôi.

Nhưng lúc này thấy mũi ửng đỏ hai má hồng hồng bởi vì khóc mà môi của Chu Mận đậm màu hơn bình thường lại lấp lánh ánh nước, mắt khoé mắt còn vương lại vài giọt lệ chưa khô, tim Tử Minh đập như trống.

Tử Minh ngoắc tay, Chu Mẫn hít hít mũi bò lại.

- Sao vậy? Chú đói rồi hả.


Tử Minh lắc đầu nhìn đồng hồ trên tay lại nhìn sắc trời bên ngoài qua cửa sổ lớn, nói:" Trể rồi, đi ngủ ngày mai mấy giờ em về Chu gia? Tôi về với em.

"
Chu Mẫn ngiêng đầu vô tình kéo gần khoảng cách giữ hai người:" Ngày mai khi nào chú tập trị liệu xong chúng ta liền đi, tôi đợi chú.

"
Tử Minh gật đầu, Chu Mẫn đưa tay tắt tv mới đẩy hắn lên phòng.

Chu Mẫn ngồi ngay ngắn trên giường mát-xa cho Tử Minh gần nửa tiếng mới lật đật chạy về phòng.

Chu Mẫn thay đồ ngủ xong mới nhảy lên giường, nệm tưng lên một cái.

Chu Mẫn lăn qua lại đến gần 3h sáng mới ngủ được, lúc cô dậy đã là 11 giờ trưa.

Tử Minh cũng đã tập trị liệu xong, phía sau lưng ướt một mảnh lớn.

Chu Mẫn gõ cửa hai cái đẩy cửa phòng vào.

Tử Minh ngồi trên giường thay đồ, áo vừa cởi ra đặt một bên cửa bị gõ hắn chưa kịp lên tiếng ngăn lại, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài.

- Chú tập trị!.

Lời chưa nói hết Chu Mẫn đã nuốt ngược lại vào trong, đập vào mắt cô không phải người ngồi đọc sách gần cửa sổ như thường ngày, mà là mảnh da trắng của Tử Minh, lại còn để trần thân trên, bởi vì hắn rất ít khi đi ngoài nên không bị nắng phơi cho đen, tuy ngồi xe lăn nhưng cơ thể từ phần hông trở lên rất săn chắc, còn có múi bụng đường nhân ngư, Tử Minh mặc đồ vào nhìn qua có chút gầy nhưng bởi vì những bộ đồ ngủ đa số may có chút rộng với cơ thể để để lúc ngủ thoải mái, nên không nhìn ra da thịt trên cơ thể Tử Minh lại rất săn chắc.


Chu Mẫn chỉ nhìn tới lồng ngực của Tử Minh liền hoảng loạn đóng sầm cửa lại.

- Tôi xin lỗi, tôi không, không biết chú thay đồ.

Chu Mẫn nói xong liền lạch bạch chạy thẳng xuống lầu, lao thẳng vào phòng.

Cả mặt đều vùi vào gối mà dụi dụi.

Cô chắc chắn bị điên rồi.

Lúc nãy nhất thời còn muốn đưa tay sờ một cái.

Chu Mẫn cũng không phải lần đầu thấy qua cơ thể của con trai, lúc trước cô làm nhân viên dọn dẹp ở phòng tập thể hình, lúc bọn họ tập mệt sẽ cởi áo lau mồ hôi, ngoài cảm thán vài câu Chu Mẫn chưa từng có cảm giác muốn sờ vào người khác.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, cả mặt đều chôn vào gối, đến khi hít thở không thông mặt mày đỏ bừng mới nằm ngiêng mặt qua.