Hai người ngồi trên ghế sau, Vân Viên cảm thấy không khí giữa hai người có chút lạ nhưng không tiện lên tiếng hỏi nhiều, là vợ chồng mới cưới, ân ái trải qua rồi thì phải đến giai đoạn giận mau mới có mùi vị của tình yêu.

Chu Mẫn ngồi sát phía cửa, lâu lâu lại ngó sang Tử Minh một cái như có điều khó nói.

Tử Minh bị nhìn tới không chịu được liền lên tiếng đánh tan bầu không khí yên tĩnh trên xe.

- Em muốn nói gì cứ nói đi, ấp úng cái gì?
Chu Mẫn nghe lời này mới nhích tới, nhưng mới nhích tới nữa ghế đã nhích trở về.

- Tôi, tôi xin lỗi, lúc nãy chú thay đồ tôi không cố ý.

Vân Viên vẫn tập trung lái xe vờ như cái gì cũng chưa nghe thấy, nhưng trong đầu lại xuất hiện rất nhiều cảnh tượng khó nói.

Tử Minh:" Không sao, là tôi quên đóng cửa.

"
Chu Mẫn đặt hai tay lên đùi bộ dáng ngoan ngoãn, bày ra bộ mặt nguyên túc mà nhìn Tử Minh:" Sau này tôi vào phòng nhất định sẽ gõ cửa, khi nào chú cho vào tôi mới vào.

"

Tử Minh tuy có chút không muốn nhưng không còn cách nào khác đành gật đầu xem như cho qua, chỉ cần Chu Mẫn còn ở chung với nhau ngày nào hắn chắc chắn sẽ đem Chu Mẫn nguyện ý ở bên cạnh mình.

Vân Viên nhìn qua kính chiếu hậu, khuôn mặt của Tử Minh âm trầm lông mày hơi nhếch lên liền biết rõ trong đầu Tử Minh, hiện tại đang có ý nghĩ khác còn tốt hay xấu còn tuỳ thuộc vào đối tượng là ai.

Chu Mẫn đánh một cái ngáp dài, e dè nhích lại gần chỗ Tử Minh thấy hắn không có phản ứng gì mới nhẹ nhõm mà thở ra, đầu dựa vào vai Tử Minh chuẩn bị ngủ.

Vân Viên lái xe gần 15p liền tới, biệt thự Chu gia so với mọi hôm không khí hôm nay lại âm trầm khó tả, vừa bước vào liền cho người khác cảm giác tâm trạng bị kéo trùng xuống.

Bên trong chỉ có mỗi Chu Lạc ngồi ở phòng khách, nghe tiếng xe Chu Lạc liền đứng dậy đi ra bên ngoài.

Chu Mẫn đẩy Tử Minh vào bên trong, Vân Viên cũng đi theo phía sau.

Chu Lạc nhìn thấy Chu Mẫn liền cúi thấp đầu mà đi bên cạnh.

Chu Mẫn:" Chu lão gia đâu?"
Chu Lạc nghe câu này liền ngẩn đầu, trong mắt xuất hiện một vệt sáng.

Chu Mẫn vờ như không thấy mà nói tiếp:" Tôi muốn đem mẹ tôi vào chùa, nếu không có ai ở nhà thì cô nói lại với ông ấy một tiếng.

"
Lúc Đàm Linh với Chu lão gia ra khỏi nhà đã dặn Chu Lạc rất kĩ, phải giữ chân Chu Mẫn lại ăn một bữa cơm, nếu Chu Mẫn muốn đem di ảnh đi nhất định không được.

Cái đầu tiên Chu Lạc có thể làm còn di ảnh không được đem đi, cái chuyện này y không làm được.

Bọn họ cùng cha khác mẹ, mẹ của Chu Mẫn với Chu Lạc chính là người dưng, lấy lý do gì để giữ chứ.

Chẳng lẽ phải nói Tình Tệ ở đây rất lâu rồi, Chu Lạc đã đốt nhang đến quen tay không thể đưa đi hay sao?
Chu Lạc không dám đắc tội với người chết cũng không dám nói bừa với người đã khuất, nếu Chu Mẫn không tin mà còn muốn y thề thì làm thế nào?
Chẳng phải rất nhục mặt à.

Tuy hiện tại Tử Minh mang danh anh rể nhưng Tử Minh ngoài mặt hay trong lòng đều không nhìn đến đứa em dâu này, sau này Chu Lạc lấy Tử Hào anh rể chẳng phải gọi thành chú út? Tuy hiện tại Chu Mẫn với Chu gia đã cắt đứt quan hệ, hai tiếng anh rể này Chu Lạc không kêu được nhưng câu chú út vẫn còn có hy vọng.

Chu Lạc:" Sao đột nhiên lại muốn đem di ảnh của dì đi? Để dì ở đây cũng rất tốt, dì chắc cũng đã quen ở đây rồi.


"
Chu Mẫn:" Đã quen? Mẹ tôi quen ở cùng một nhà với người đã hại chết mình? Chuyện này tôi là muốn giữ một chút sỉ diện cho nhà họ Chu, đã nhiều năm rồi không phải sẽ không khởi tố được, mà là ân huệ tôi ban cho các người lần cuối.

"
Chu Lạc trước giờ chưa từng chịu qua nhục nhã thế này, nhưng hôm nay phải nhịn, nhất định phải nhịn.

Chu Lạc cắn môi dưới cúi gục đầu, tay bấu chặt vào nhau.

Chu Mẫn cũng không rảnh để ý đến Chu Lạc đang chuẩn bị giở trò gì, mà đi thẳng tới thang máy, đợi Vân Viên đi vào theo rồi mới ấn nút lên tầng 3.

Bình thường tầng này rất ít người lên trừ khi có khách đến chơi, Chu lão gia mới cho người quét tước một lần ở tầng 3, phòng ngủ cho khách cũng ở tầng này.

Lúc đầu thư phòng của Chu lão gia cũng ở tầng 3 nhưng sau này xây thêm một phòng thờ, ông tất nhiên có tật giật mình nên dọn thư phòng xuống tầng 2 còn lấy lý do bất tiện nên mới dọn xuống.

Cửa thang máy vừa mở, bên ngoài có người giúp việc chờ sẵn, dẫn bọn họ đến trước một căn phòng gỗ mới toanh vẫn còn ngửi được mùi nước sơn chưa khô, vừa nồng lại có chút gây mũi.

Chu Mẫn không nhịn được quay ra chỗ khác hắt xì hai cái, thấy Tử Minh nhìn tới liền làm ra vẻ mặt không sao.

Người giúp việc mở cửa giúp bọn họ rồi đứng yên ở bên ngoài không đi vào.

Chu Mẫn ngiêng đầu nhìn Tử Minh, ý hỏi hắn vào không, nếu không vào thì cô sẽ vào một mình.

Tử Minh gật đầu.


Chu Mẫn nhìn qua Vân Viên rồi mới đẩy Tử Minh đi vào.

Bên trong phòng rất âm u, tuy đã được quét dọn nhưng vẫn nghe thấy mùi nấm mốc rất nặng còn có hơi ẩm len lỏi trong không khí, mùa lạnh lại có mùi gây mũi như vậy nếu mùa nóng chỉ sợ so với căn phòng 5m2 của nguyên thân chỉ có hơn chứ không kém chút nào.

Bên trong rèm được kéo kín chỉ có vài tia nắng len lỏi qua tấm rèm chiếu vào rồi đậu trên sàn nhà, Chu Mẫn buông xe lăn đi tới kéo hết rèm trong phòng ra.

Bên trong có hai cái sửa sổ lớn, tuy trong phòng có lau dọn nhưng chỉ qua loa, trên lớp màn dính một lớp bụi rất dày, vừa nhìn liền biết đã rất lâu rồi chưa tháo xuống đem đi giặt.

Chu Mẫn nhìn bàn tay bị dính bụi cho đen thì nhíu mày.

Xung quanh căn phòng tràn ngập ánh sáng nhưng lại không có lấy tia ấm áp.

Lư hương chỉ có vài chân nhang, nhìn qua không giống mỗi ngày đều có người đốt nhang, chỉ sợ mỗi năm đến đám giỗ cũng không ai để ý đến mà thắp cho Tình Tệ một cây nhang.

Chu Mẫn quay người đẩy Tử Minh đến trước bàn thờ, thấy di ảnh người phía trước hai mắt cô trừng lớn.