Người trên di ảnh rất giống với mẹ của Chu Mẫn đời trước, nếu không phải có nốt ruồi dưới khoé miệng Chu Mẫn còn tưởng mẹ mình cũng xuyên vào cuốn truyện này, Chu Mẫn đời trước hay đời này đều y đúc bản sau của mẹ mình.

Chu Mẫn nuốt một ngụm nước bọt, nước mắt rơi lả chã, rõ ràng đây không phải mẹ của Chu Mẫn nhưng cô lại nhất thời không kiềm được nước mắt.

Không phải.

Đây nhất định không phải trong nguyên tác, tuy tình tiết xảy ra có chút giống nhưng càng lúc lại càng tách xa nguyên tác Chu Mẫn đọc.

Nếu không lầm thì đây chính là kiếp trước của cô.

Tác giả vô tình hay cố tình viết một bộ truyện tự bịa vậy mà lại là kiếp trước của Chu Mẫn.

Vậy, vậy kiếp này chắc chắn sẽ có em gái của Chu Mẫn đúng không? Suy nghĩ này vừa xuất hiện Chu Mẫn cũng cảm thấy có chút không có khả năng nhưng vẫn có chút hy vọng.


Tử Minh yên lặng nhìn Chu Mẫn đi tới trước di ảnh của bà lẩm bẩm gì đó liền quỳ xuống dập đầu.

Lúc Tình Tệ qua đời, thi thể được hoả thiêu đến một chỗ chôn cất cũng không có, giá đất mồ lúc trước rẻ hơn bây giờ nhiều nhưng cũng tốn đến mấy triệu, Chu lão gia tiếc mấy triệu nên cắn răng đặt hủ tro cốt của bà ở trong phòng thờ, nếu sốc khăn lót trên bàn xuống sẽ thấy phía dưới bàn có một lá bùa vàng dùng máu để viết chữ, Đàm Linh thuê pháp sư về vẽ bùa xem như trấn áp Tình Tệ ở trong phòng thờ nếu nói ác hơn một chút thì chính là không cho Tình Tệ đi đầu thai chỉ có thể quanh quẩn trong căn phòng này, trừ khi có người đến bưng di ảnh với tro cốt bà đi, Tình Tệ mới xem như giải thoát.

Thời gian đầu Chu lão gia không yên tâm nhưng thấy trong nhà không có việc gì lạ xảy ra nên cũng làm ngơ chuyện này, ông cũng không có ý định đem Tình Tệ vào chùa nghe kinh phật, nếu như vậy chẳng khác nào thả hổ về rừng lúc nào nó quay lại trả thù cũng không biết.

Chu Mẫn cầm bình đựng tro cốt của bà, bình làm bằng ngọc thạch lạnh băng bên ngoài được mài nhẵn chưa đến một bàn tay.

Chu Mẫn để Vân Viên đẩy Tử Minh xuống dưới, bản thân đi nên cạnh hai tay đều có đồ bên trên.

Chu Lạc nhìn thấy cửa thang máy kêu một tiếng muốn chạy tới, nhìn thấy di ảnh trong tay Chu Mẫn mặt đều tái xanh, môi gắt gao cắn chặt cơ thể cứng đờ chân như bị đổ chì.

Chu Mẫn không liếc lấy Chu Lạc một cái mà đi thẳng ra xe.

Tử Minh được Vân Viên dìu lên xe.

Chu Mẫn ôm di ảnh trong lòng, nhích tới bên cạnh Tử Minh.

Hắn đưa tay choàng qua vai Chu Mẫn mà xoa xoa.

- Không sao, tôi ở đây.

Chu Mẫn ngẩn đầu lên nhìn Tử Minh, hít hít mũi.

- Tôi lúc trước chưa đốt cho mẹ một nén nhang nào, mẹ chắc chắn sẽ trách tôi.


Trong nguyên tác tất nhiên không nhắc đến việc Chu Mẫn mang mẹ mình vào chùa, lúc biết được sự thật mấy năm trước, nguyên thân cũng chỉ tìm cách trả thù, nhưng bởi vì là nhân vật phản diện tất nhiên không đấu lại được nhân vật chính, cũng có thể kiếp trước Chu Mẫn bởi vì trả thù mà chết, kiếp này hay đời trước đều không tìm được xác.

Tử Minh:" Em chưa từng đốt cho dì nén nhang nào?"
Chu Mẫn gật đầu:" Đưa mẹ lên chùa xong, tôi có chuyện muốn nói với chú.

"
Tử Minh bất giác nuốt một ngụm nước bọt, hiếm khi khẩn trương mà nhìn Chu Mẫn.

Trong lòng hắn biết rõ lớp giấy này rất mỏng, ngày hôm nay bị chính tay Chu Mẫn xé rách ở giữa hai người không còn thứ gì ngăn cản nhưng hắn lại có cảm giác không an tâm, như lớp giấy mỏng này rách hai người chưa chắc thật sự ở bên nhau.

Vân Viên đổ xe ở trước sân chùa, Chu Mẫn không để hai người đi theo, đem theo di ảnh với hủ đựng tro cốt của Tình Tệ đi vào.

Sân chùa rất lớn, bóng lưng của Chu Mẫn lại cô đơn như đôi vai mảnh khảnh kia chống đỡ rất nhiều thứ, Tử Minh nắm chặt tay muốn đi xuống nhưng chân không có cách nào di chuyển.

Vân Viên thấy tâm trạng Tử Minh không ổn liền xuống xe, tìm một ghế đá xa xa mà ngồi xuống rút một điếu thuốc ra châm lửa.

Tử Minh đấm mạnh một cú xuống ghế xe bên cạnh, Tử Minh tức giận chính là giận bản thân mình vô dụng, đến người mình yêu cũng không thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh, tức giận vì bản thân lúc này lại vô dụng không giúp được gì cho Chu Mẫn, nếu Chu Mẫn không sẵn sàng giải toả tâm sự trong lòng Tử Minh cũng không có cách nào chỉ có thể chờ đợi, tháng này rồi năm nọ, chỉ có thể chờ đợi nhưng lại không chắc chắn Chu Mẫn bao giờ mới sẵn sàng mở lòng mình ra mà nói mọi chuyện với hắn.


Chỉ cần Chu Mẫn muốn đừng nói đánh sập tập đoàn Chu gia, nếu cô muốn Tử Minh giết người hắn cũng sẵn sàng để tay mình nhuốm máu để người mình yêu hai bàn tay sạch sẽ khoác lấy tay Tử Minh, hai mắt không bị nhuốm màu dục vọng, những chuyện dơ bẩn cứ để Tử Minh làm, dù sao đi nữa hắn một lòng muốn Chu Mẫn cao ngạo ngẩn đầu, váy trắng không dính máu bẩn.

Hắn nguyện vì hi sinh Chu Mẫn cả đời này, kiếp sau vẫn vậy.

Lúc hai người về nhà bên ngoài trời đã âm u như sắp mưa, thùng rác trên đường cũng bị gió lớn thổi cho ngã, hai bên đường hôm nay trống gần phân nửa, cây trong thành phố bởi vì cơn bão tối hôm qua làm cho bật gốc ngã xuống đường, dây điện cũng bị cây ngã xuống mà mắc vào kéo xuống làm mất điện gần nửa thành phố.

Đội cứu hộ hôm qua làm việc gần như cả buổi tối, thợ điện cũng không được nghỉ ngơi phải kiểm tra điện từng khu, chỉ sợ xảy ra vụ cháy nào đó do dây điện chập mạch.

Lời tác giả:
Hè hè chương sau Mẫn Mẫn nói thật với chú rồi đề xuất ly hôn, chú bắt đầu hành trình theo đuổi bà xoã còn ngược hay không thì phải đọc mới biết được nhó.