Chu Mẫn ngồi một lúc nhìn đồng hồ trên bàn liền nhớ tới Tử Minh vẫn chưa ăn cơm trưa mới lật đật chạy vào bếp.

Mưa bên ngoài vẫn không có dấu hiệu ngừng, mưa tuy không lớn nhưng lại làm người khác ủ ê vô cùng, những ngày mưa khiến tâm trạng người khác vô tình hay cố tình đều bị trùng xuống.

Thời tiết như thế này chẳng khác nào ông trời đang thất tình nên mới đổ một cơn mưa xuống muốn thế gian đồng cảm với ông.

Chu Mẫn thái cà rốt không cẩn thận liền cắt trúng ngón tay, Chu Mẫn đưa xuống vòi nước rửa mới đi tìm băng cá nhân dán vào.

Máu chảy không nhiều.

Cảm giác đau qua đi nhưng như thể nó vẫn đọng lại trong lòng cô, lúc rửa rất rát lúc vừa bị cắt trúng cũng rất đau.

Chu Mẫn đâm chiêu nhìn ngón tay bị băng cá nhân dán lại mà mím môi.

Nước mắt không biết từ đâu cứ lã chã rơi xuống, tầm mắt Chu Mẫn cứ thế mà nhoè đi.

Cô đưa tay quệt nước mắt, tiếp tục thái cà rốt.

Chỉ là đứt tay mà thôi, là vết thương nhỏ có gì đáng để khóc chứ.

Kiếp trước vết thương nhỏ thế này cũng không phải chưa từng bị, vết dầu bắn vào mu bàn tay đến đau rát, bị quản lý mắng thậm chí lúc quay phim tiền công chỉ có 350 cũng bị trả xuống 250, Chu Mẫn cũng không khóc.


Vậy mà bây giờ chỉ là vô tình cắt trúng vào tay, nước mắt như chờ sẵn mà ứa ra.

Chu Mẫn làm cơm chiên dương châu với món sườn chua ngọt hai món này Tử Minh rất thích, Chu Mẫn còn làm rất nhiều.

Cô lạch bạch chạy lên lầu gõ cửa hai cái nghe người bên trong lên tiếng mới đẩy cửa vào.

Chu Mẫn làm ra không có chuyện gì mà chạy tới dọn dẹp sách trên bàn của Tử Minh mới đẩy hắn xuống lầu ăn cơm.

Chu Mẫn đứng trước thang máy nhìn thấy Tử Minh không ấn vân tay liền lên tiếng.

- Chú ấn đi.

- Tôi có cài vân tay của em, ấn thử đi.

Chu Mẫn nghe xong liền kích động ngiêng đầu nhìn Tử Minh:" Ấn ngón nào bây giờ, ngón út được không?"
Tử Minh thấy vẻ mặt này của cô, cảm thấy đáng lẽ phải làm chuyện này sớm hơn mới đúng, dáng vẻ kích động đến hai má ửng hồng của Chu Mẫn rất dễ nhìn.

- Ngón nào cũng được, em áp tay vào đây là được.

Tử Minh nắm lấy bàn tay của Chu Mẫn, làm như vô tình nắm không chắc mà xoa xoa mấy cái.

Chu Mẫn lại không để ý hứng thú nhìn vào một chỗ lỗm bên trên thang máy.

Tử Minh nhìn thấy ngón trỏ của Chu Mẫn dán băng cá nhân liền cau mày.

- Bị thương?
Nói rồi, Tử Minh đưa ngón tay thon dài xoa xoa ngón tay bị băng lại của Chu Mẫn, cảm giác thô ráp từ băng cá nhân chuyền qua liền khiến da đầu người khác có chút khó chịu.

Chu Mẫn:" Là tôi không cẩn thận, lúc thái cà rốt cắt trúng tay.

"
Tử Minh không nói gì, nắm lấy tay cô ấn ngón út vào chỗ lỗm của thang máy, thang máy lập tức mở ra.

Chu Mẫn vui vẻ mà rút tay lại đẩy Tử Minh đi vào.

Tay Chu Mẫn rất mềm sờ vào liền cho người khác có cảm giác rất thoải mái, sau này việc nhà chắc chắn Tử Minh sẽ làm thay cô, tay này chỉ cần dùng để nắm lấy tay hắn, chỉ là bây giờ phải để Chu Mẫn chịu ấm ức thêm một đoạn thời gian, Chu Mẫn nấu ăn rất ngon, đầu bếp ở nhà chính nếu so sánh với Chu Mẫn thì thua xa, cũng có thể nói thức ăn cô làm hợp khẩu vị của hắn hơn.

Tử Minh sẽ kiên nhẫn học cách nấu ăn từ Chu Mẫn.

Chu Mẫn đẩy Tử Minh vào phòng bếp mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.


Như sinh hoạt thường ngày không bị chuyện lúc nãy làm ảnh hưởng.

Hai người ăn xong liền ngồi ở phòng khách xem tv, bên ngoài mưa cứ rả rích lại mang theo gió lớn làm cây trong sân vườn ngiêng ngã.

Tử Minh nhìn nửa khuôn mặt của Chu Mẫn đang châm chú xem tv, liền lên tiếng.

- Tôi có chuyện muốn với em.

Chu Mẫn nhìn tv lại nhìn sang Tử Minh, cầm lấy điều khiển mà ấn tắt tv.

Chu Mẫn thấy bộ mặt nghiêm túc của Tử Minh liền nuốt ngụm nước bọt.

Hai tay đặt lên đùi nghiêm túc mà nhìn hắn.

- Chú, chú nói đi.

Cô có chút khẩn trương mà nắm chặt tay.

Nếu Tử Minh đề xuất ly hôn Chu Mẫn sẽ dứt khoác ký xuống nhưng vừa nghĩ đến chuyện này trong lòng Chu Mẫn có chút không đành lòng mà cắn môi dưới.

Tử Minh di chuyển xe lăn đến bên cạnh cô, tay nắm rồi buông cuối cùng cũng hạ quyết tâm đưa lên xoa xoa má Chu Mẫn.

Cô bị động tác này làm cho hoảng sợ muốn lui về sau liền bị Tử Minh giữ lại.

- Tôi hiện tại không cần biết em là ai, chỉ biết là tôi thích em, có thể hay không, có thể ở bên tôi không? Chỉ cần bên tôi thôi những chuyện khiến em phiền lòng tôi sẽ cùng em giải quyết.

Chu Mẫn lắc đầu nguầy nguậy, đến một cái nhìn thẳng cũng không dám.


- Tôi xin lỗi.

Tử Minh tối sầm:" Em thật sự muốn ly hôn?"
Chu Mẫn không do dự mà gật đầu, ngay từ đầu kết cục của bọn họ đáng lý ra không nên gặp nhau, mỗi người đều có nhịp sống riêng.

Bây giờ nên trở về quỷ đạo của chính nó rồi.

Tử Minh rụt tay lại, gân xanh trên trán đều nổi lên.

- Tôi chẳng phải đã từng nói với em, nếu em rời xa tôi, tôi liền đánh gãy hai chân của em.

Chu Mẫn hoảng sợ ngẩn đầu nhìn Tử Minh.

Không phải.

Tử Minh lúc trước sẽ không bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn cô.

Ánh mắt không pha chút tạp niệm như hỉ, nộ, ái, ố trên đời này sẽ không bao giờ được Tử Minh để vào mắt, ánh mắt nhìn người khác khiến người khác rất dễ chịu, không phải đáng sợ như bây giờ như thể giây trước giây sau sẽ thật sự dùng gậy đánh phế chân cô.