Tử Minh không đợi Chu Mẫn kịp phản ứng đã kêu thím Lưu khoá cửa chính lại, rồi kêu bà về phòng tránh đi.

Chu Mẫn lúc nhận ra liền lui về phía sau sô pha như chim non bị một con đại bàng tha về tổ, lúc nào hành quyết còn phải xem tâm trạng của nó.

Tử Minh dùng giọng trầm khàn lên tiếng, như con thú đang muốn bảo vệ thức ăn của mình.

- Em không yêu tôi cũng không sao, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là được.

Chu Mẫn hoảng sợ nhìn Tử Minh di chuyển xe lăn đến thang máy.

Cửa lớn này rất nặng nếu không có chìa khoá, không phải hai người kéo căn bản không thể nào mở được, chuyện phá cửa là bất khả thi, Chu Mẫn cũng không có ý định cầu cứu Tịnh Y, dù sao thế lực ở phía sau Tử Minh không nhỏ, tuy Tử Minh đã ngồi xe lăn 6 năm nhưng vẫn giữ được quyền hành lớn nhất trong công ty, Chu Mẫn thì không sao nhưng nếu Tử Minh vì chuyện này mà có thù với Tịnh Y thì chỉ mất nhiều hơn được, chỉ sợ Tịnh Y ở thành phố Giang Nam này rất khó sống.

Chu Mẫn trở về phòng liền vùi mình vào giường, chăn kéo qua đầu chỉ để một lỗ đủ để nhìn ra bên ngoài, bên ngoài sắc trời âm u, Chu Mẫn không bật đèn trong phòng lên, bên trong chỉ còn là một mảnh đen nhẻm.

Thích, thích hợp, bên nhau, rõ ràng là ba chuyện khác nhau.

Tử Minh thích cô, nhưng bọn họ không thích hợp để ở bên nhau.

Chu Mẫn tự nhốt bản thân trong phòng gần cả tuần, ngoài giờ ăn ra đều không ra khỏi phòng.

Hai người cũng không nói câu nào với nhau, Tử Minh như đã quyết định nhốt Chu Mẫn chung một chỗ với mình cả đời còn Chu Mẫn như đã chấp nhận số phận mà không vùng vẫy chống cự.


Cửa nhà chính ngoại trừ mở cửa cho Hồ Khanh vào, thời gian còn lại đều đóng chặt, đến một con muỗi cũng không có cơ hội lẻn vào.

Chu Mẫn nằm trên giường hai tay để lên bụng, tuy bị nhốt nhưng trên mặt cô không có vẻ nào là không cam tâm, chỉ là dưới mắt có một quầng thâm hơi sưng, ngoài ra không có thứ gì khác.

Chu Mẫn thấy cổ họng khô khốc nhấc mình ngồi dậy đưa tay tới bình nước đầu giường, nước trong bình đã cạn đáy.

Chu Mẫn đành nằm xuống lại đến khi khát không chịu nổi mới bất đắc dĩ cầm theo bình nước đi ra khỏi phòng.

Cửa sổ trong phòng bếp được mở toang, gió bên ngoài thổi vào khiến cho người khác lạnh đến co người lại.

Chu Mẫn như nhìn thấy được con đường sống, đặt bình nước xuống nhìn xung quanh liền leo ra bằng cửa sổ.

Cô không mang giày, trên người chỉ mặc một chiếc áo thun trắng mỏng với một cái quần short mà chạy ra khỏi biệt thự, chân cũng là chân trần.

Chu Mẫn chạy khỏi khu biệt thự mới tìm một công viên ngồi xuống.

Hai chân lạnh mà co ro lại, khoé mắt ương ướt không biết đã khóc từ lúc nào.

Năm nay mùa lạnh đến sớm hơn dự kiến, mấy hôm trước trời còn mưa bão hôm nay trời liền trở lạnh, tiết trời lúc sắp lập đông rất lạnh từng cơn gió thổi vào da thịt người khác như tiếng gào thét như lưỡi dao cứa qua da thịt làm người khác đau rát vô cùng.

Những ngày vào đông làm lòng người khác cũng chênh vênh với những bất an.

Ở công viên rất vắng nhìn xung quanh cũng chưa đến 4 5 bóng người, Chu Mẫn tìm một chỗ tránh gió trong công viên mới đi tới ngồi xuống, hai chân đã lạnh buốt.

Chu Mẫn từng nghe nói có người bị lạnh đến hỏng tai, chân cũng bị đông cho rụng.

Cô co hai chân lên ra sức xoa như làm vậy sẽ tạo được một chút hơi ấm.

Sáng hôm sau Tình Y vừa đi mua đồ ăn sáng trở về liền thấy trước cửa có một người ngồi co ro lại, đến áo khoác lông rẻ tiền cũng không có.

Chu Mẫn nghe có tiếng bước chân liền ngẩn đầu lên, thấy Tình Tệ, coi liền đứng dậy xông đến.

- Chị ơi.

Tịnh Y bị bộ dạng trước mặt của Chu Mẫn làm cho hoảng hồn, nhìn xung quanh một vòng thấy không có ai mới mở cửa kéo Chu Mẫn vào.

- Em chạy ra đường với bộ dạng này? Nếu đám nhà báo chụp được em thì chị xem em giải thích thế nào.


Chu Mẫn dùng chân này dẫm lên chân kia, Tịnh Y lúc này mới chú ý tới bàn chân bị lạnh mà ửng đỏ của Chu Mẫn mà thở dài một hơi.

- Trước tiên em đi thay đồ đi đã, chị lấy đồ chị cho em.

Nói xong liền đẩy Chu Mẫn vào nhà tắm.

Tịnh Y lấy quần giữ ấm với áo thun đưa cho Chu Mẫn, thức ăn cũng bày sẵn trên bàn.

Nhìn bộ dạng này của Chu Mẫn, y liền biết đã xảy ra chuyện rồi.

Chu Mẫn cầm khăn lau tóc trên người mang theo hơi nước ấm áp ngồi xuống bên cạnh Tịnh Y.

- Chị cho em ở nhờ vài hôm được không? Em, em trốn nhà đi không thể để người kia bắt em về được.

Tịnh Y nhìn khuôn mặt hốc hác của Chu Mẫn, quầng thâm mắt xanh tím liền đau lòng không thôi.

- Em muốn ở lại bao lâu cũng được, trước tiên ăn sáng rồi nói chị nghe.

Chu Mẫn nhìn thức ăn trên bàn thì gật đầu nhưng chỉ ăn được một cái bánh bao uống một bát súp nóng liền dừng.

Tịnh Y biết Chu Mẫn xem thức ăn là mạng sống, ăn ít như vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Đợi Tịnh Y ăn xong Chu Mẫn liền kể lại một lượt, chẳng qua không nói thẳng tên Tử Minh chỉ nói là người ngồi trong ghế hội động quản trị ở công ty Tử gia.

Tịnh Y nghe xong liền nhảy dựng.

- Chị có nghe nói qua những người đứng phía sau Tử gia, gia thế rất khủng lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi, trước tiên em đừng đi ra khỏi nhà, cứ ở chỗ chị.


Chu Mẫn không nói gì mà gật đầu.

Tịnh Y ngồi xuống bên cạnh xoa xoa nhẹ vai Chu Mẫn.

- Sao hôm qua không tới thẳng nhà chị?
- Em sợ có người đi theo, nếu đến thẳng sẽ gây phiền phức cho chị.

Tịnh Y chỉ chỉ trán Chu Mẫn hai cái.

- Cái gì mà phiền với không phiền chứ, em lên giường ngủ một giấc đi, chuyện khác sau khi ngủ dậy sẽ giải quyết sau.

Giường Tịnh Y là giường đơn chỉ đủ ngủ một người, căn chung cư cũng không quá lớn là căn cho một người ở, cô cũng không thể không biết điều mà chiếm hết tiện nghi của người khác.

Chu Mẫn lắc đầu nằm xuống sô pha.

- Em ngủ ở đây là được rồi.

Tịnh Y nói vài câu thấy không lung lay được Chu Mẫn, thì thở dài một hơi lấy một tấm chăn dày đem ra phủ lên người Chu Mẫn.