Khoảng bốn giờ, Diệp Du mời nhân viên ăn cơm, cô dùng xe đón người bạn tốt của mình đến cửa hàng bên cạnh dùng cơm, Đường Tư Vũ cũng có ở đó. Kỳ Lương thực sự rất quan tâm đến Đường Tư Vũ, ở trên bàn ăn, tất cả mọi người đều cảm nhận được bầu không khí khác lạ giữa hai người họ.

 

Diệp Du lại rất vui nếu họ thành một cặp vì cô cũng không biết rằng Đường Tư Vũ đã tìm được cha cho con trai cô ấy rồi, lại càng không biết cô ấy và nhân vật lớn như Hình Liệt Hàn đang sống cạnh nhau, đây cũng chỉ là thành ý của cô như một người bạn tốt.

 

Đường Tư Vũ dưới sự chủ động của Kỳ lương thì cũng trao đổi số điện thoại cho anh ta. Kỳ Lương nói sau này có bài hát mới cần đệm đàn thì sẽ tìm cô. Đường Tư Vũ cũng rất vui vẻ đón nhận vì dẫu sao đây cũng là một trong những công việc của cô. Cô tin rằng người phụ nữ độc lập tự chủ là người phụ nữ đẹp nhất, vì thế cô đã nghĩ thông rồi, tất cả phải tự dựa vào bản thân để kiếm tiền, cuộc sống cũng sẽ vì thế mà trở nên tốt đẹp hơn.

 

Có cơ hội tốt để kiếm tiền, đương nhiên cô sẽ không bỏ lỡ.

 

Kỳ Lương cảm thấy vô cùng vui vẻ khi có được phương thức liên lạc với cô. Hơn nữa anh cũng nhìn ra được sự sùng bái của Đường Tư Vũ đối với anh, đương nhiên chỉ là ở phương diện âm nhạc mà thôi. Đối diện với cô gái này, Kỳ Lương cũng không dám tự tin cô ấy sẽ đồng ý sự theo đuổi của mình.

 

Nhưng anh cũng đã dự định hành động rồi. Qua Diệp Du anh đã biết một tin tức đó là bối cảnh gia thế của Đường Tư Vũ cũng không phải người bình thường. Cha cô là một doanh nhân có tiếng, vì thế theo đuổi một cô gái như vậy anh cũng phải rất dũng cảm.

 

Trước của ra vào hội trường lón đã có một nhóm fans tự tập từ sớm, chỉ cần đợi đến sáu giờ bắt đầu là mọi người sẽ đi vào hội trường vì thời gian vào cửa chỉ có một tiếng, họ không muốn lỡ giờ.

 

Ở quảng trường bên cạnh có một chiếc xe Bently sang trọng màu đen đi đến. Từ trong xe bước ra một cặp nam thnah nữ tú, xinh đẹp đến mức không có từ nào diễn tả được, hơn nữa ngũ quan của hai người vô cùng giống nhau, vừa nhìn là biết hai anh em ruột.

 

Hình Nhất Nặc nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mặt, con tim cô cũng trở nên sôi sục, cô nhảy cẵng lên cười sung sướng, tỉnh nghịch như một đứa trẻ. Còn Hình Nhất Phàm hai tay đúc túi, vừa đẹp trai vừa cool ngầu, thân hình một mét tám khiến cho mọi cô gái xung quanh âm thầm cảm thán không ngừng, nhìn cậu không chớp mắt, ánh mắt vô cùng ái mộ.

 

Nhưng biểu cảm của Hình nhất Phàm lại lạnh nhạt đến cực hạn khiến những cô gái đó chỉ dám nhìn ngắm từ xa chứ không dám đến gần.

 

“Lúc nào mới đến giờ hả anh! Em không đợi nổi nữa.” Hình Nhất Nặc chu môi sốt ruột, cô muốn mình là người đầu tiên bước vào hội trường!

 

“Em vội cái gì! Giờ vẫn còn sớm!” Hình Nhất Phàm lại vô cùng ung dung.

 

Hình Nhất Nặc kéo anh trai: “Đi, chúng ta qua bên kia mua đồ đi! Bên đó vẫn còn nhiều gậy phát sáng lắm! Em muốn mua.”

 

Hình Nhất Phàm chỉ có thể để cô kéo qua bên đó, Hình Nhất Nặc vừa mua đồ ăn vặt vừa mua gậy phát sáng, hết sức vui mừng.

 

Sau cùng, trên tay của Hình Nhất Phàm cũng cầm hai cái gậy phát sáng, đối với cậu mà nói, đây là điều vô cùng ấu trĩ.

 

“Đủ rồi chứ!” Hình Nhất Phàm chau mày nhìn cô em gái lại chạy sang bên này xem đồ.

 

“Xem tí đã! Ông chủ, cho cháu một cặp vòng tay này.”

 

“Anh không cần!” Hình nhất Phàm không muốn đeo.

 

“Ai mua cho anh, em mua cho em và cháu em chứ.” Hình Nhất Nặc sung sướng mua tiệp.

 

Đúng sáu giờ, nhìn thấy các fans xếp hàng đi vào hội trường, Hình Nhất Nặc phòng má tỏ vẻ ngưỡng mộ, sau đó lại thầm oán trách sau anh hai cô vẫn chưa

 

Lỡ không kịp giờ vào là toi luôn đó.

 

Hình Nhất Nặc sốt sắng đến mức dậm tay dậm chân, không ngừng xem đồng hồ.

 

Trong mắt cô, anh hai chưa bao giờ là người không gì là không thể làm được, vì từ nhỏ trừ việc biết nhà mình không thiệu tiền ra thì cô không hề xem gia đình nhà mình là một gia đình tầm cỡ và giàu có, mà cha mẹ cô cũng không chiều chuộng cô như công chúa nên cô cũng không hề nhận thức được anh hai cô có quyền lực đến nhường nào.

 

Các fans đều vô cùng đúng giờ đi vào hội trường. Khoảng sáu rưỡi, trừ những người đang đợi bạn bè hoặc không có vé thì hầu hết mọi người đều đã vào trong hết rồi.

 

Sáu giờ bốn mươi phút, lái xe của Đường Y Y đưa cô ta đến hội trường, cô đi cùng hai người chị em tốt của mình vào hội trường. Trong biển người ở đó, ánh mắt cô không ngừng nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng hình của Mộ Phi, nhưng tiếc rằng cô không tìm thấy.

 

Mộ Phi cũng đã đến rồi, xe của anh ta dừng ở một góc bên quảng trường, anh không thích những nơi quá đông đúc náo nhiệt nên bây giờ đang ở trong xe xem văn kiện, đợi đến lúc sắp bắt đầu mới đi Vào.

 

Cùng lúc đó, Hình Liệt Hàn sau khoảng bốn giờ sau khi đón con trai xong còn đưa cậu nhóc đi đến nhà hàng ăn tối đã rồi mới qua bên này, bởi vì buổi biểu diễn kéo dài tận ba tiếng đồng hồ, anh lo rằng cậu nhóc sẽ đói không chịu được.

 

Lúc Hình Nhất Nặc gọi điện cũng đã là sáu giờ năm mươi phút rồi. Cô chỉ nhìn thấy dưới sự hộ tống của sáu tên vệ sĩ, anh hai cô toàn thân mặc tây trang dắt tay con trai xuất hiện. Hình Liệt Hàn vuốt tóc lên, trông giống như vừa bước ra từ cuộc họp, đến thời gian thay trang phục cũng không có.

 

“Anh hai, sao anh lại mặc thế này, anh mặc thế này trông nghiêm túc qua, đi xem ca nhạc chỉ cần ăn mặc thoải mái thôi, anh ăn mặc thế này chán ghê đi được ý.”

 

Hình Nhất Nặc lên trước trách cứ, sau đó lập tức chạy qua ôm cậu nhóc xoay vòng vòng: “Cô nhớ con chết đi mắt.”