Chương 41

“Ba ngày?” Quan Triều Viễn trừng mắt nhìn Doãn Cẩn: “Mới có ba ngày thôi à?”

“Vâng, ba ngày rưỡi ạ, cùng lắm cũng mới được bốn ngày”

“Sao tôi cảm thấy cô ấy đã đi nửa tháng rồi chứ?” Quan Triều Viễn lầm bầm một câu.

Doãn Cẩn cúi đầu, phải nhịn, không được cười.

Chủ tịch của bọn họ, nhớ vợ Quan Triều Viễn càng bực mình, xua tay với Doãn Cẩn, ý bảo anh ta ra ngoài, anh đi tới trước máy tính, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn wechat cho Dạ Bân.

“Tối nay, mười giờ, Thất Nguyệt Hoa”

So với quán bar, buổi tối ở night club Thất Nguyệt Hoa càng thêm ồn ào nhộn nhịp, náo nhiệt lạ thường.

Cả toà club là một khối hình bầu dục, vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy sàn nhảy tràn đầy ánh đèn rực rỡ sắc màu, ở chính giữa là sân khấu, thông thường luôn có ban nhạc ở đó, ngay giữa sàn nhảy thường có thể xem được những màn biểu diễn đặc sắc của các nữ công múa cột.

Điều khá độc đáo ở đây là các phòng bao, quây vòng quanh sảnh lớn tầng một, tất cả các phòng bao đều là kính trong suốt, lúc nào cũng có thể đứng trước kính xem biểu diễn, không muốn xem có thể trực tiếp hạ rèm che xuống, tách khỏi không gian bên ngoài.

Quan Triều Viễn và Dạ Bân ngồi trước quầy bar ở sảnh tầng một, Dạ Bân đang huýt sáo với nữ công múa cột trên sàn nhảy.

Một nhân viên phục vụ đi tới, anh liền búng ngón tay: “Tặng một bó hoa giúp tôi”

Quan Triều Viễn nhoài người trên quầy bar, lấy điện thoại ra, trên màn hình điện thoại là dòng thời gian của Tô Lam.

Tổng cộng có bốn bức ảnh, anh đã xem đi Xem lại vài lần.

“Không biết đăng tấm ảnh tự sướng sao?”

Quan Triều Viễn lầm bầm.

Ngay khi anh đang thất thần, một bàn tay đột nhiên thò tới cướp mất điện thoại của anh.

“Xem gì mà mê mẩn vậy? Đến người đẹp cũng không thèm nhìn!” Dạ Bân liếc nhìn anh, rồi nhìn về phía chiếc điện thoại.

Chỉ là vài tấm ảnh phòng ốc, một cánh tay của Dạ Bân đặt lên vai Quan Triều Viễn: “Tôi nói này người anh em, căn phòng này có gì chứ?”

Dạ Bân thu nhỏ tấm ảnh đã được phóng to lên, lúc này mới phát hiện, thì ra đây là dòng thời gian của Tô Lam.

“Trả cho tôi!” Quan Triều Viễn giảng điện thoại lại.

Dạ Bản cười xấu xa, liếm liếm môi: “Nhớ vợ rồi?”

“Cút!” Quan Triều Viễn cầm cốc rượu lên uống.

“Không phải ông nói người phụ nữ của ông đóng vai nữ thứ phụ sao? Hay là ông đầu tư vào ba mươi triệu, giúp đỡ cho cô ta?”

“Tôi không giúp cho cô ấy, chỉ là lúc đó đến muộn, nên bảo đạo diễn cho cô ấy một cơ: hội mà thôi” Quan Triều Viễn vội giải thích.

Dạ Bân chu môi, tỏ vẻ rất không tin lời này.

“Nhưng nữ thứ phụ như cô ta mà ở phòng thế này thì giản dị quá thì phải? Còn là phòng đôi! Phi phi phi, vừa nhìn đã thấy là bị người ta bắt nạt rồi”

Mở điện thoại ra, mở lại ảnh, phát hiện đúng là như vậy!

Bên trong có hai chiếc giường, chỉ là không nhìn kĩ thì sẽ không thấy!