*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Mời vào “
Hoắc Vũ Long bước vào, trên tay cầm một chồng sách. 
Vừa nãy khi ăn trưa hai người có cãi nhau, nhưng bây giờ trông Hoắc Vũ Long điềm đạm hơn rất nhiều. 
“Lạc Ly, cậu có thể nói chuyện với cháu không?” 
Tô Lạc Ly ngồi vào bàn. 

“Nếu cậu vẫn muốn nói chuyện chồng cháu là ma cà rồng thì thôi, đừng phí sức nữa.” 
Tô Lạc Ly nghiêm mặt, mặc dù có biết làm vậy rất mất lịch sự, nhưng để được ra ngoài, cô cũng bất chấp. 
Hoắc Vũ Long ngồi xuống. 
“Biểu cảm, thần thái và giọng điệu nói chuyện của cháu bây giờ rất giống với dáng vẻ trước đây khi mẹ cháu bỏ trốn” 
Tô Lạc Ly rũ mắt xuống. 
“Xin cậu thứ lỗi cho cháu, cháu muốn hỏi một cầu.

Từ khi mẹ cháu bỏ trốn, cậu 
không nghĩ tới việc đi tìm bà ấy sao?” 
Cho dù bà bỏ trốn cùng một người đàn ông thì dù họ đi tìm rồi hỗ trợ bà thì bà cũng không chết thảm như thế. 
“Sao lại chưa tìm? Năm đó mẹ cháu là người con gái đẹp và thuỳ mị nổi tiếng ở vùng này, xinh đẹp, dịu dàng, trang nhã.


Khi vừa tròn mười tám tuổi đã có rất nhiều người đến cầu hôn.

Nhưng bố mẹ cậu.

muốn bà ở nhà thêm vài năm nữa, không muốn bà kết hôn quá sớm, hơn nữa khi ấy bà lại đang học đại học, mãi vẫn chưa tìm được người nào thích hợp” 
Tô Lạc Ly cúi thấp đầu, không ngắt lời. 
“Bỗng có một ngày, bà về nhà nói mình đã yêu một người đàn ông.

Bà là viên ngọc quý của gia đình, bố mẹ cậu làm sao có thể chấp nhận được sự thật này! Hơn nữa bà chưa lấy chồng đã có thai? 
Đây thật sự không giống chuyện một người con gái xinh đẹp, nhà giàu có thể làm. 
“Chị gái lớn như thế nhưng đó là lần đầu tiên bố cậu đánh bà, nghĩ đến việc bà đang mang thai nên đánh rất nhẹ, sau đó ông nhốt bà lại.


Nhưng bà ấy quá cứng đầu...” 
Hoắc Vũ Long nhìn Tô Lạc Ly đầy ẩn ý, Tô Lạc Ly bây giờ cũng cực kỳ cứng đầu. 
“Bố cậu không hỏi được một chút thông tin gì về người đàn ông kia, cho đến khi cậu thả bà ấy đi.

Mọi người không biết gì về người đàn ông đó, vì vậy sau khi chị gái bỏ trốn rất khó tìm ra” 
“Tìm bao nhiêu năm rồi vẫn chưa thấy à?” 
Với thực lực của nhà họ Hoắc, Tô Lạc Ly thật sự không tin lắm. 
.