*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Ôn Khanh Mộ, cậu nói người ngay thẳng không làm chuyện mờ ám, tôi nói người ngay thẳng không quanh co vòng vèo, tôi đã biết thân phận của cậu rồi, tôi nghĩ chắc cậu không mong tôi vạch trần cậu trước mặt mọi người đúng không?" 
Ôn Khanh Mộ nhíu mày.

Anh không hề sợ những gì Hoắc Vũ Long nói.

"Ông muốn vạch trần thì vạch trần đi, cũng phải có người tin ông mới được chứ.

Hôm nay tôi chỉ có một mục đích là muốn đưa người phụ nữ của tôi đi.



"Lạc Ly đã đi rồi.


Đêm hôm khuya khắc, Hoắc Vũ Long cũng không muốn làm to chuyện.

"Đi rồi? Ông lừa ai thể?" 
"Tôi nói đi rồi, con bé đã đi rồi, con bé trốn.

khỏi chỗ tôi, nói không chừng bây giờ đã về đến nhà rồi!" 
"Vậy ông để tôi lục soát nhà ông đi!" 
"Cậu dám? Nhà tôi mà cậu muốn lục soát là lục soát à?".

Hắc Vũ Long trợn mắt, thằng nhóc này kiêu căng quá rồi đấy! 
"Không cho tôi lục soát, chứng minh ông đang dối lòng.

Ông nói vợ tôi đã đi rồi, tôi nói cô ấy chưa đi!" 

Ông tốt bụng thả Tô Lạc Ly di à? Ôn Khanh Mộ không tin đầu nhé! 
"Tôi nói đi rồi là đi rồi, được con trai tôi cứu 
rồi!" 
Ôn Khanh Mộ cười mỉa một tiếng, giơ tay lên.

"Vậy ông để tôi lục soát thử xem, không tìm thấy thì tôi sẽ đi ngay!" 
"Cậu dám!" 
Hai người đều tức giận, trông như gươm súng đã sẵn sàng.

Hai bên đang giằng co.

Mắt thấy chuẩn bị sống mái với nhau! 
"Dừng tay!" Một giọng nữ vang lên! 
Giọng nói này Ôn Khanh Mộ quen đến mức không thể quên hơn! 
Tô Lạc Ly đi xuyên qua nhóm người Ôn Khanh Mộ, bước đến trước mặt Ôn Khanh Mộ.

"Ly Ly!" Ôn Khanh Mộ vừa mừng vừa sợ, ôm Tô Lạc Ly vào lòng, hôn lên môi cô.


Tô Lạc Ly hơi không chịu nổi, lập tức đẩy anh ra ngay.

“Đừng làm loạn mà!” 
“Em chạy đi đâu vậy, làm anh sợ muốn chết!” 
Ôn Khanh Mộ nâng mặt Tô Lạc Ly lên, trông rất giống như chuẩn bị hôn thêm cái nữa.

Anh hôn tự nhiên như chốn không người làm vệ sĩ xung quanh ai nấy đều nhịn cười.

Hình tượng của sếp Ôn nhà họ thay đổi nhanh quá nhỉ? 
Ban nãy còn gươm sủng sẵn sàng, chuẩn bị phá huỷ nhà người ta, giống hệt thổ phỉ mà bây giờ lại vui như đứa trẻ! 
Hoắc Vũ Long nhìn Ôn Khanh Mộ giây trước giây sau khác nhau quá nhiều, ông cũng thấy rất nghi ngờ.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa! Em đã trở lại rồi mà?” 
.