“Hoắc Vũ Long, ông định giải quyết chuyện ông bắt cóc Vợ tôi thế nào đây? Người đâu, châm lửa đốt căn nhà này cho tôi! Thời đại nào rồi mà còn ở căn nhà rác này, nhìn mà chướng mắt!”
Ôn Khanh Mộ nhướng mày, anh là người có thù phải báo!
“Cậu...”
“Anh đừng quậy phá lung tung!” Tô Lạc Ly lập tức trách mắng.

Ôn Khanh Mộ lập tức nhíu mày.

“Sao em lại mắng anh? Anh đang xả giận cho em mà! Ông già này có làm gì em không? Có phải thấy em trẻ trung xinh đẹp nên muốn cưới em làm vợ không? Ông ta có động vào em chưa, hả?”

Tô Lạc Ly xoa huyệt thái dương, người đàn ông này lại lên cơn nữa rồi.

“Anh đừng ăn nói lung tung, ông ấy là cậu em!"
“Dù ông ta có là bố ruột em thì hôm nay anh cũng phải.”
Ôn Khanh Mộ quay đầu, trợn mắt nhìn Tô Lạc Ly.

“Em mới nói gì? Ông ta là...!Cậu em?”
“Ông ấy là cậu của em thật, anh đừng quậy
nữa.”
“Hả?”
Đột nhiên Ôn Khanh Mộ không hiểu chuyện
gì.

Tô Lạc Ly lại xoay người đối diện với Hoắc Vũ Long.

“Cậu ơi, Tiểu Kiệt đâu?”
Hoắc Vũ Long tức giận hừ một tiếng.


“Lạc Ly, nếu cháu còn xem cậu là cậu thì lập tức ly hôn với người đàn ông này!”
Hoắc Vũ Long hét lên giận dữ.

“Cậu à, nếu cậu còn xem cháu là cháu ngoại thì đừng ép cháu nữa, cháu sẽ không ly hôn với anh ấy đâu!”
Giọng của Tô Lạc Ly cũng kiên quyết hệt như Hoắc Vũ Long!
Giọng điệu đỏ, thần thái đó, đúng là giống nhau như đúc!
“Cậu, tại sao cậu cứ phải cố chấp như vậy, cậu cũng thấy vì cháu, chuyện gì anh ấy
cũng làm được, cần gì phải đá chọi đá.

Chỉ cần anh ấy vẫn ở bên cháu, cậu đừng mơ đưa cháu đi!”
“Cháu.."
Hoắc Vũ Long chỉ vào cháu ngoại của mình, tức đến mức không nói nên lời.

“Nếu cậu vẫn nhớ tình chị em giữa cậu và mẹ cháu, muốn nhận lại cháu và Kiểm Mặc thì mong cậu chấp nhận cuộc hôn nhân của cháu.

Nếu không đừng trách cháu không xem cậu là cậu! Dù sao, chúng ta cũng chưa từng ở bên nhau, lúc trước không có cậu, cháu vẫn sống rất ổn!”
Hoắc Vũ Long trợn mắt nhìn Tô Lạc Ly, nghe cô nói xong ông không thể thốt được chữ nào!

Còn trẻ mà đã kiên quyết vậy rồi!
“Cậu, Tiểu Kiệt muốn giúp cháu mà, cậu đừng trách thằng bé”
“Nó là con của cậu! Cậu dạy con cậu thế nào, chẳng lẽ đến phiên cháu chỉ bảo?”
Tô Lạc Ly thấy Hoắc Vũ Long như vậy, chắc hẳn Hoắc Tư Kiệt không yên ổn rồi, những lời của cô làm ông tức lên thật rồi! Sợ Hoắc Vũ Long sẽ đổ hết mọi lỗi lầm lên người Hoắc Tư Kiệt.

Tô Lạc Ly nhướng mày nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Giao con trai ông ra đây!” Ôn Khanh Mộ ra lệnh.

“Ôn Khanh Mộ, cậu đừng ức hiếp người quả đáng.

Bây giờ cậu đã tìm được Lạc Ly rồi mà còn bảo tôi phải giao con trai tôi ra!”
“Đúng vậy, tôi muốn ông giao con trai ông ra đấy, không giao thì hôm nay tôi không đi đâu!”.