Tịch Thần Hạn cũng biết hành động của mình đã hơi quá kích, nhưng mỗi lần chỉ cần dính dáng đến Vũ Tiểu Kiều thì cảm xúc của anh lại thay đổi đến mức bạo lực bất thường, cảm xúc chất chứa nhiều ngày trong lòng, cũng đang sắp không khống chế được nữa rồi.

“Đáng chết!!!” Anh cắn răng khẽ quát lên một tiếng, “Đông Thanh, máy tính!”
Đông Thanh nhanh chóng mở máy tính ra, đặt ngay ngắn trước mặt Tịch Thần Hạn.

Mười ngón tay thon dài của Tịch Thần Hạn gõ nhanh ở trên bàn phím, anh tự mình viết một đoạn tin tức rồi đăng lên.

Tiêu đề của tin tức bất ngờ viết rằng, cậu Thần nhà họ Tịch ở thành phố Kinh Hoa sắp đính hôn với con gái thị trưởng Vũ, thời gian đính hôn là vào ngày 15 tháng này.

Tin này một khi được đăng tải thì cả thành phố Kinh Hoa đều rất kinh ngạc.

Không ít tâm hồn thiếu nữ cũng đã tan vỡ ngay trong lúc này.

Cậu Thần của Kinh Hoa!.

Người đàn ông độc thân hoàng kim cực phẩm đó, lại sắp đính hôn rồi!
Trên tin tức, không nói rõ tên con gái của thị trưởng, nhưng mọi người đều biết, thị trưởng chỉ có một cô con gái, chính là Vũ Phi Phi.

*
Dương Tuyết Như đọc được tin này thì niềm vui bỗng nhiên hiện ra trên khoé mắt bà ta.

Bà ta còn đang buồn phiền vì không biết tung tin Tịch Thần Hạn và Vũ Phi Phi sắp đính hôn ra như thế nào, để khiến Tịch Thần Hạn không có đường hối hận và chỗ bà nội Tịch cũng không nói ra chữ “không” nữa.

Không ngờ rằng bây giờ Tịch Thần Hạn còn tự mình công bố tin tức ra ngoài, cũng khiến cho bà ta đỡ phải buồn phiền nữa.

Dương Tuyết Như nhanh chóng gọi điện cho Vũ Kiến Trung, “Thị trưởng Vũ, ông chọn một thời gian, hai nhà chúng ta gặp mặt đi.

Haha!.

Thần Hạn đã tự chọn xong ngày đính hôn, chúng ta cũng nên gặp mặt chính thức.



Vũ Kiến Trung cũng rất vui mừng, “Được, được, được, ngày kia đúng lúc tôi có thời gian.


“Không ngờ rằng, cậu Thần còn vội hơn mấy người làm bố mẹ như chúng ta, đột nhiên đăng tải tin tức đính hôn, còn doạ cho tôi một trận hết hồn, tưởng rằng có người mạo danh cậu Thần! Haha! ” Vũ Kiến Trung vui mừng bật cười.

Điều này chứng minh, Thần Hạn nhà chúng tôi thực sự rất vừa ý với Phi Phi.

Hahaha!.

” Dương Tuyết Như cũng cười theo.

*
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, “Vũ Tiểu Kiều, mày cũng sắp đính hôn rồi! Nhanh chóng thu lại hết tất cả ý nghĩ của mình đi, nhất định không được tiếp tục mê muội nữa!”
An Tử Dụ đến vừa nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều ra tuôn ra một tràng.

“Tiểu Kiều, cậu điên rồi sao? Hay là bị ngốc rồi? Tào xuyên là người như thế nào, cậu không biết sao? Anh ta không phải là một người đàn ông tốt, cậu gả cho anh ta, chính là huỷ đi cả đời của cậu!”
“An An, cậu đến rồi.


“Bây giờ mình thực sự muốn bổ đầu cậu ra, xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì!”
Vũ Tiểu Kiều đem sợi tóc dài vén ra sau tai, để gió đêm nhè nhẹ lướt qua mặt cô.

“Dù sao cuối cùng cũng phải kết hôn! Lúc đầu khi mình và Tào Xuyên hẹn hò, cũng là theo đuổi mục đích kết hôn! Bây giờ chỉ thuận theo tự nhiên mà thôi, tất cả trở về đúng quỹ đạo.


“Kiều Kiều!”
“An An, mình biết, cậu là muốn tốt cho mình.



“Cho dù tương lai cậu nhất định phải gả đi, nhưng không thể gả cho Tào Xuyên được! Anh ra là đồ rác rưởi, cậu không biết sao?”
Vũ Tiểu Kiều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự tức giận của An Tử Dụ thì đột nhiên bật cười.

“Mình biết rồi!”
“Nếu đã biết rồi thì cậu còn đính hôn với anh ta!”
“Mình biết cách đối nhân xử thế của anh ta, điều này chứng minh mình hiểu anh ta, kết hôn với một người mà mình đã hiểu thì cũng không tệ chứ?”
“Vũ Tiểu Kiều, bây giờ cậu lại còn có thể cười được!”
Vũ Tiểu Kiều vừa cười vừa vò đầu An Tử Dụ, “Được rồi, cậu đừng tức giận nữa!”
“Kiều Kiều, cậu nói thật với mình, không phải cậu chịu sự kích thích gì chứ? Nên mới đính hôn vội vàng như vậy?”
“Không có!” Vũ Tiểu Kiều phủ nhận nói.

An Tử Dụ nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiểu, thấy cô không chịu nói thật nên An Tử Dụ rất sốt ruột, “Cậu cũng rất hiểu Nhất Hàng, cậu ấy mới là người đối xử tốt với cậu, sao mình không thấy cậu gả cho Nhất Hàng!”
“Kiều Kiều, nếu cậu nói với Nhất Hàng rằng chúng ta đính hôn đi, mình muốn gả cho cậu thì cậu ấy chắc chắn sẽ huỷ bỏ hôn ước với Bạch Lạc Băng để cưới cậu.


Vũ Tiểu Kiều bật cười, “An An, cậu đang nói linh tinh gì vậy? Mình và Nhất Hàng thực sự chỉ là bạn bè.

Hơn nữa!.

mình và Nhất Hàng vốn không xứng.


“Kiều Kiều, cậu sẽ hối hận đó!” An Tử Dụ dùng sức lay người Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều tiếp tục đưa mắt lên nhìn bầu trời đen kịt, hôm nay không có trăng, chỉ có những ngôi sao óng ánh treo trên bầu trời sâu rộng.

“Từng có một người nói với mình, quyết định do mình đưa ra thì nhắm mắt cũng phải bước tiếp.


Đây là lời mà Tịch Thần Hạn từng nói với cô.


“Hoang đường!” An Tử Dụ hét lên một tiếng, “Biết sai mà sửa đổi mới là chính xác!”
“Cho nên An An, mình nghĩ mình sẽ không hối hận đâu! Cho dù hối hận mình cũng sẽ nhắm mắt bước tiếp.


“Hạnh phúc của cậu thì phải làm thế nào?”
“! !.


Trái tim Vũ Tiểu Kiều khẽ run rẩy, cô trầm mặc không lên tiếng.

Cô còn có quyền theo đuổi hạnh phúc sao?
Cô nhắm mắt lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cô mỉm cười nói, “Bây giờ mình rất hạnh phúc mà, mình sắp đính hôn rồi.


“Mình thực sự thua cậu rồi!”
Ở phía xa truyền đến một tiếng cười mỉa mai, trong giọng nói còn lẫn lời nói khi say rượu.

“Vũ Tiểu Kiều, bản lĩnh giả vờ đáng thương của cô thật là cao siêu!”
Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đường Khải Hiên đang loạng choạng đi đến, trên gương mặt đẹp trai của anh ta còn có một cục sưng.

“Bác sĩ Đường?” An Tử Dụ rất ngạc nhiên nhìn vào Đường Khải Hiên, An Tử Dụ không hiểu tại sao Đường Khải Hiên lại nói câu này.

Vũ Tiểu Kiều cũng rất ngạc nhiên, cô không hiểu sự oán hận của Đường Khải Hiên đối với cô từ đâu mà có?
Trên người Đường Khải Hiên toàn mùi rượu, “Cô gả cho Tào Xuyên còn thấy không may mắn sao? Cô muốn gả cho ai vậy? Lẽ nào mục tiêu của cô là nhân vật tốt hơn sao?”
Đường Khải Hiên lắc lư chỉ về phía bầu trời.

“Ánh sáng rất nhiều như biển sao!.

haha!.

” Đường Khải Hiên không biết làm sao lại bật cười.

An Tử Dụ đứng trước mặt Vũ Tiểu Kiều, tức giận nhìn chằm chằm vào Đường Khải Hiên đang say, “Anh không phải là bác sĩ chữa trị chính của Tùng Tùng sao? Uống say thành bộ dạng như thế này, nào có giống một bác sĩ chứ!”
Trước đây An Tử Dụ từng gặp Đường Khải Hiên ở bệnh viện, anh ta đeo một cặp kính, phong cách nho nhã lịch sự, tuy còn trẻ nhưng lại có một sự chín chắn chuyên nghiệp, ấn tượng của cô về anh cũng không tồi.


Nhưng Đường Khải Hiên lúc này, không đeo kính, trên mặt lại có một cục sưng, cổ áo sộc xệch, ánh mắt nhìn người khác thì khinh thường, nhìn thế nào thì đều giống một kẻ ăn chơi.

“Tôi không giống bác sĩ thì liên quan gì đến cô!” Đường Khải Hiên gào lên một câu.

An Tử Dụ tức giận nói, “Đừng ở đây giở trò của kẻ điên rượu!”
“Tôi có giở trò của kẻ điên rượu thì liên quan gì đến cô!” Đường Khải Hiên lại kéo kéo cổ áo, tâm trạng của anh ta hôm nay thực sự rất tồi tệ.

“Anh!”
Ánh mắt của Đường Khải Hiên vượt qua An Tử Dụ nhìn vào Vũ Tiểu Kiều ở sau lưng An Tử Dụ.

“Sắp gả đi rồi thì đừng nhớ mong gì người không nên nhớ mong! Tốt nhất nên an phận một chút!”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Khải Hiên.

“Phó viện trưởng Đường, tôi có an phận hay không thì liên quan gì đến anh!”
Vũ Tiểu Kiều dùng giọng nói y hệt giọng nói khinh thường của Đường Khải Hiên nói đáp lại.

Đường Khải Hiên chau mày, anh ta chỉ vào Vũ Tiểu Kiều lại chỉ vào cục sưng trên mặt mình, “Được, nói hay lắm! Thực sự không liên quan đến tôi! Nhưng!”
Giọng nói của Đường Khải Hiên ngưng lại giây lát, dường như muốn nói cái gì, nhưng lại ngập ngừng cả nửa buổi mà không nói ra được chữ nào.

“Kiều Kiều, đừng tranh luận với con ma men này!”
An Tử Dụ kéo Vũ Tiểu Kiểu rời đi, Đường Khải Hiên nhanh chóng xông lên chắn đường hai người họ.

“Tôi còn chưa nói xong, cô đợi tôi nói xong!.

” Đường Khải Hiên khoa tay múa chân một lúc, trong não anh ta đang cố gắng muốn nói ra nhưng cuối cùng không nói ra được chữ nào.

An Tử Dụ mất kiên nhẫn, dùng sức đẩy Đường Khải Hiên ra.

“Tránh ra!”
Sức của An Tử Dụ không mạnh, nhưng không ngờ rằng An Tử Dụ vừa đẩy thì đã đẩy ngã được Đường Khải Hiên xuống đất, anh ta bất tỉnh nhân sự.

An Tử Dụ bị doạ đến mức hét toáng lên một tiếng.

“A!”