Đường Khải Hiên nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự.

Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ bị doạ hết hồn.

“Trời ơi! Anh ta sẽ không chết chứ.

” An Tử Dụ kinh ngạc ôm lấy ngực.

Vũ Tiểu Kiều Nhanh chóng cúi kiểm tra Đường Khải Hiên, thấy anh vẫn còn thở thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh ta bị say quá nên ngủ rồi!”
An Tử Dụ thử gọi Đường Khải Hiên hai tiếng, anh ta cũng không có phản ứng gì, “Anh ta rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu vậy? Trên người toàn mùi rượu! Bác sĩ cái kiểu gì vậy? Sao lại uống thành bộ dạng này!”
“An An, chúng ta dìu anh ta về bệnh viện đi, buổi đêm ở trong vườn hoa rất lạnh.

” Vũ Tiểu Kiều nói.

“Anh ta nói chuyện khó nghe như vậy, cậu còn quan tâm anh ta như vậy sao?”
“Không phải mình quan tâm anh ta, dù sao anh ta cũng là bác sĩ chữa trị chính cho anh trai mình, ngộ nhỡ anh ta bị ốm thì anh mình biết làm sao?”
Hơn nữa, Vũ Tiểu Kiều cảm thấy Đường Khải Hiên cũng không xấu xa như vậy, chỉ là do anh ta không biết cách nói chuyện mà thôi.

An Tử Dụ gật đầu, “Cũng có lý.


Hai cô gái trầy trật đỡ Đường Khải Hiên, dìu Đường Khải Hiên đang say bất tỉnh nhân sự về bệnh viện.

Đường Khải Hiên lảm nhảm một tiếng, “Vân Thi!.


“Cái gì? Ai?” An Tử Dụ nghe không rõ, nhìn Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều cũng lắc đầu.

“Mình cũng không nghe rõ.



Vũ Tiểu Kiểu và An Tử Dụ cùng nhau hợp sức đưa Đường Khải Hiên về phòng nghỉ của bệnh viện.

An Tử Dụ mệt đến mức thở hổn hển, An Tử Dụ lau giọt mồ hôi trên trán rồi nhìn Vũ Tiểu Kiều.

“Anh ta làm sao vậy? Sao anh ta nói chuyện với cậu kì lạ vậy?”
“Mình cũng không biết, chắc là bị bệnh đó! Có lẽ là bệnh nghề nghiệp, luôn thích lo chuyện bao đồng.

” Vũ Tiểu Kiều từ trong tủ của phòng ngủ lục được một chiếc chăn, cô không dịu dàng chút nào đắp lên người Đường Khải Hiên.

“Hình như có bệnh thật.

” An Tử Dụ nói.

Đường Khải Hiên đột nhiên ngồi dậy, hét một tiếng to, “Cô mới có bệnh!”
Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ bị giật mình, hai người còn tưởng Đường Khải Hiên tỉnh rượu rồi, sau đó anh ta lại “ầm” một tiếng, ngã xuống ghế sofa bất tỉnh nhân sự.

“Kiều Kiều, đây là bác sĩ kiểu gì vậy! Tùng Tùng giao cho anh ta chữa trị mà cậu cũng yên tâm được.

” Bây giờ An Tử Dụ không có một chút ấn tượng tốt nào với Đường Khải Hiên.

Vũ Tiểu Kiều nhún nhún vai, “Nhưng anh ta là phó viện trưởng, là bác sĩ có quyền lực rất cao ở đây.


Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ đẩy cửa đi ra ngoài.

Vừa đến hàng lang thì Vũ Tiểu Kiều liền cảm thấy hơi thở ở chỗ này có chút lạnh đến thấu xương.

Cô đột nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng người cao lớn của Tịch Thần Hạn đang đứng ở dưới ánh đèn ở chỗ không xa, ánh đèn kéo dài bóng người anh, giống như một sứ giả địa ngục đáng sợ.

Vũ Tiểu Kiểu không kiềm chế được nên run cầm cập, sống lưng cô lạnh toát.


“Cậu Thần!” An Tử Dụ hít một hơi khí lạnh.

Vũ Tiểu Kiều không muốn gặp Tịch Thần Hạn nên đã kéo An Tử Dụ nhanh chóng quay người rời đi.

Phía sau lưng truyền đến một giọng nói bá đạo.

“Đứng lại!”
Sống lưng của Vũ Tiểu Kiều cứng đờ, hai chân cô không chịu kiểm soát đứng nguyên tại chỗ.

An Tử Dụ nhìn ra không khí của hai người bọn họ có chút gì đó không đúng, An Tử Dụ khẽ kéo Vũ Tiểu Kiều thì phát hiện ngón tay của Vũ Tiểu Kiều lạnh ngắt.

“Kiều Kiều, hai người!.


Vũ Tiểu Kiều không dám quay đầu, phía sau lưng truyền đến tiếng giày da giẫm lên đá hoa “cộp cộp”, bỗng chốc khiến trái tim cô đập thình thịch.

Vũ Tiểu Kiều còn chưa kịp có phản ứng lại thì cổ tay cô đột nhiên bị xiết chặt, cô bị một bàn tay lớn dùng sức nắm lấy, kéo cô đi về phía cuối hành lang ra ngoài.

“Anh dẫn Tiểu Kiều đi đâu vậy! ”
Anh Tử Dụ nhanh chóng đuổi theo thì bị Đông Thanh ngăn lại, Đông Thanh nhanh chóng làm một động tác im lặng với cô ta, tốt bụng nhắc nhở nói.

“Nhất định đừng chọc giận cậu Thần, bây giờ tâm trạng anh ấy rất không tốt!”
Cậu Thần nhà bọn họ hai ngày nay giống như ăn phải thuốc nổ vậy, châm lửa là bùng cháy lên, Đông Thanh đã bị doạ đến mức bị mắc bệnh tim rồi.

Đông Thanh chỉ sợ An Tử Dụ không an phận, anh ta nhanh chóng “mời” Anh Tử Dụ rời khỏi hiện trường.

“Anh buông tôi ra! Anh làm cái gì vậy?” Vũ Tiểu Kiều dùng sức giãy dụa.

Sức lực của Tịch Thần Hạn rất mạnh, cô vốn không thoát ra được.


Anh mở một phòng bệnh ra, kéo Vũ Tiểu Kiều vào, anh đóng cửa lại, anh quay người một cái liền đem Vũ Tiểu Kiều đè lên tường.

“Làm cô!”
Hơi thở bá đạo của anh phả xuống, một đôi mắt đen kịt sâu thẳm nhìn cô, mà một chỗ nào đó cũng đang đâm chặt vào cô.

“!.

.


Vũ Tiểu Kiều dùng sức đẩy anh ra, nhưng không thể đẩy được cơ thể nặng nề của anh ra.

Anh vung một nắm đấm lên tường ở bên cạnh Vũ Tiểu Kiều, sức lực làm người khác kinh sợ khiến Vũ Tiểu Kiều không có phản ứng gì.

Cô nhìn rõ tia sáng sắc bén hung ác trong đáy mắt anh, giống như một con dao sắc bén đâm thẳng vào người cô.

Trong lòng cô cảm thấy kinh sợ, ngay cả hơi thở cũng không thể ổn định được, đặc biệt chỗ đó còn có một thứ đang đâm cứng vào cô.

Ánh mắt sắc như dao của Tịch Thần Hạn đánh giá Vũ Tiểu Kiều một cái từ trên xuống dưới, “Hôm nay lại mặc váy!”
Giọng nói của anh có chút dấm cũng có một chút hàm ý sâu sắc.

“Phụ nữ mặc váy thì rất bình thường chứ!” Vũ Tiểu Kiều không nhìn anh, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như hai người không quen biết.

Tịch Thần Hạn túm lấy cằm Vũ Tiểu Kiều, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, còn một tay khác thì luồn vào dưới váy cô.

“Như vậy lại rất tiện.

” Anh lạnh lùng nói.

“Anh làm gì vậy? Dừng tay!” Cô lớn tiếng phản kháng.

“Cô không phải không rời khỏi được đàn ông sao? Không phải cô muốn tiền sao?” Tịch Thần Hạn khẽ hét một tiếng, “Đi theo tôi thì càng nhiều tiền hơn.


Người phụ nữ đáng chết này, anh vừa công bố tin đính hôn thì cô cũng đính hôn với người đàn ông khác!
“Đúng! Tôi là một người không thể rời khỏi đàn ông! Tôi thích tiền!” Vũ Tiểu Kiều quật cường ngẩng đầu lên, ánh mắt đạm bạc.


Tịch Thần Hạn tức giận, anh hận không thể bóp gãy cái cổ mảnh mai của Vũ Tiểu Kiều.

Bàn tay to lớn của anh tăng thêm sức lực cấu đùi cô khiến làn da trắng nõn trên đùi cô đỏ ửng lên, cô không ngừng cử động cơ thể để vùng vẫy, nhưng như vậy chỉ là chất xúc tác để châm lửa.

“Vũ Tiểu Kiều, cô phải hiểu rõ ràng cô đang nói chuyện với ai?”
Từ trước đến nay không có người phụ nữ nào dám hỗn láo như vậy trước mặt anh!
“Cậu Thần, cậu đã có vợ chưa cưới rồi, có phải nên tránh xa tôi một chút không?” Cô căng cứng cơ thể để tránh ngón tay của anh tiếp tục làm loạn.

Tịch Thần Hạn càng đè chặt Vũ Tiểu Kiều hơn, khiến cô nghẹt thở đến mức rên một tiếng.

“Cô muốn đính hôn với người đàn ông khác liền làm ra vẻ không quen biết tôi sao? Cô đừng quên bộ dạng nhiệt tình của cô khi ở dưới thân tôi!”
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy sự kinh thường trong đáy mắt anh, trong lòng cô trở nên đau đớn.

Bàn tay to lớn của Tịch Thần Hạn lột váy liền thân màu trắng trên người Vũ Tiểu Kiều ra.

“A!.


Sự mát lạnh đột ngột khiến cô kinh ngạc hét lên, cô nhanh chóng che chắn cơ thể, không đến mức không che chắn gì hở ra trước mặt anh.

Anh cụp mắt xuống nhìn cơ thể dịu dàng của cô, làn da trắng nõn, yết hầu anh nhẹ nhàng chuyển động, tia sắc bén trong đáy mắt anh dần dần trở nên nóng bỏng.

Anh kéo Vũ Tiểu Kiều lật cô lại dùng sức đè cô lên tường, anh ghìm chặt vào cơ thể mềm mại của cô từ phía sau.

Vũ Tiểu Kiều dính chặt lên bề mặt tường lạnh ngắt, cô cảm nhận được cơ thể cường tráng và nhịp tim đập của anh, cô dưng dưng nước mắt.

“Sỉ nhục tôi như vậy, có phải anh rất có cảm giác chiến thắng không? Có phải cảm thấy rất vui không?”
Anh nhìn thấy những giọt nước mắt óng ánh trong mắt cô, trái tim lạnh lùng dần dần bị rung động.

Anh đưa ngón tay thon dài lên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trong khoé mắt cô, giọng nói trở nên dịu dàng.

“Tôi từng nói bảo cô đợi tôi.