Chương 139

Câu nói của Tống Vu Quân không khác gì sét đánh vụt qua tai của Khải Châu, đôi tay buông thõng xuống đất bất lực nhìn người phía trước, ánh mắt của hắn tràn ngập lửa giận bừng bừng.

Nhìn khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích của Tống Vu Quân, nhìn lại bộ dạng thảm hại của mình khi vừa phải hạ mình xuống lau sạch giày của kẻ thù bằng miệng, Khải Châu không thể không cảm thấy hổ thẹn.

Người ta nói thẹn quá thì hóa giận, Khải Châu không khác gì một con thú xông tới nằm lấy cổ áo của Tống Vu Quân nhấc lên đe dọa, giọng nói đay nghiến gắn từng chữ một.

“Thằng khốn! Mày chơi tao đúng không?”

Đáp lại sự tức tối của Khải Châu chỉ là một nụ cười khẩy của Tống Vu Quân, ánh mắt lạnh lùng của anh đâm thẳng vào bức tường thành cuối cùng trong lòng của Khải Châu, sự tôn nghiêm cuối cùng của hắn cũng đem đi đánh đổi, nhưng chẳng bù lại được một chút lợi ích nào cả.

Cả cuộc đời của Khải Châu chưa bao giờ phải chịu nhục nhã ê chề tới mức độ này.

“Mày xứng đáng để tao đem ra đùa giỡn hay sao? Cửa ở phía sau, mau biến đi trước khi tao gọi bảo vệ tới ném mày ra ngoài”

Tống Vu Quân nhàn nhạt nói ra vài chữ, không khác gì chính câu nói ngày xưa mà Khải Châu dành cho anh khiến hắn ta thẫn thờ trong phút chốc, câu nói này rất quen thuộc đối với hản, cách đây vài năm hắn cũng từng nói như thể với Tống Vu Quân.

Bây giờ tình thế đảo lộn, bàn tay nắm lấy cổ áo của Tống Vu Quân khẽ run lên một chút, nắm đấm vung lên không trung chực chờ lao vào mặt của anh cũng ngừng lại.

Khải Châu hiểu được vị trí hiện tại của mình và Tống Vu Quân khác xa một trời một vực, hắn không thể làm càng được nữa.

Nén cơn giận lại vào trong, Khải Châu buộc lòng phải buông cổ áo của Tống Vu Quân ra, cúi xuống nhặt từng tờ giấy đang bay phất phơ dưới đất mà trong lòng càng thêm tủi nhục.

Sau khi thu dọn xong, hắn đứng thẳng người nhìn về phía Tống Vu Quân, ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận như muốn xông tới đánh cho người đối diện vài cái mới hả giận.

Khải Châu chỉnh lại âu phục cho chỉnh tề, khẽ gập người xuống bày tỏ sự hối lỗi của mình với Tống Vu Quân, bờ môi mỏng cắn chặt vào răng gân như muốn bật máu.

Hẳn cổ cần răng năn nỉ Tống Vu Quân thêm một lần nữa, hòng muốn anh đồng ý với yêu cầu của minh.

“Tôi xin ngài suy xét một lần nữa trước khi đưa ra quyết định.

Công ty của chúng tôi có thể đáp ứng được mọi yêu cầu về hàng hóa cũng như chất lượng sản phẩm mà bên ngài đề ra.

Nếu không được hợp tác cùng nhau quả là một sự lãng phí”

Khải Châu cúi mặt xuống đất, không một ai nhìn thấy được vẻ mặt uất ức của hẳn đang phẫn uất tới mức độ nào.

Một người thường xuyên bị hắn chà đạp bắt nạt hiện tại lại là đối tác làm ăn lớn tới mức khiến hẳn bỏ hất tôn nghiêm và liêm sỉ để cầu xin.

Đúng là ông trời thật biết trêu đùa người khác.

Tống Vu Quân không thèm nhìn Khải Châu một cái mà trực tiếp cầm điện thoại trên bàn lên, bấm số trên bàn một cách nhanh gọn lẹ, sau đó ra yêu cầu với người ở đầu dây bên kia, giọng nói lạnh lùng dường như có pha một chút tức giận, anh nói.

“Phòng làm việc của tôi có người gây rối, lập tức cho người tới xử lý”

Nói xong đặt điện thoại một cái cạch xuống bàn, giống như tuyên bố cho Khải Châu biết anh không cần tới sự đề nghị của hắn ta.

Gương mặt chán ghét dân lộ rõ sau nụ cười khinh miệt.

Anh nhìn vào Khải Châu hèn mọn đang đứng trước mặt mình, thích thú nói.