Chương 140

“Mày đang năn nỉ tao sao? Trước giờ mày chưa từng nghĩ sẽ có một ngày tao đạp mày rơi xuống khỏi đài vinh quang đúng không? Mà nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, trong mắt mày tao chỉ là một thằng khố rách áo ôm, làm sao có đủ năng lực chống đối với thiếu gia như mày?”

Dừng lại một chút, Tống Vu Quân hít một hơi thuốc rồi thở ra làn khói trắng điêu luyện, mùi thơm nhè nhẹ bỗng chốc phảng phất khắp căn phòng.

“Những điều tao nói trước kia là sự thật, tao sẽ cho mày nếm mùi thất bại là như thế nào.

Bảo vệ cũng sắp lên tới rồi.

Tạm biệt”

Vừa dứt lời đã có ba bốn bảo vệ cao to lực lưỡng xông vào tóm lấy tay Khải Châu rồi đưa hắn ra ngoài.

Bộ dạng thảm hại của hản bây giờ không khác gì Tống Vu Quân khi xưa, trong lòng không chịu nổi đả kích mà gào lên như một kẻ mất trí.

“Tống Vu Quân! Mày là kẻ không phân biệt trắng đen, dám lấy chuyện công báo thù việc tư, lần này tao không bỏ qua cho mày đâu.

Cứ chờ đó mà xem”

Tống Vu Quân chẳng thèm bận tâm tới lời nói của Khải Châu, hoàn toàn xem như gió thoảng mây bay biến mất.

Anh quay trở lại với công việc của mình, còn một vài dự án cần được xem qua nên phải tranh thủ tiết kiệm thời gian một chút.

Tống Vu Quân còn phải nhanh chóng quay trở về với cô gái bé nhỏ của mình.

Nhìn kim đồng hồ nhúc nhích từng chút một trên tường, Tống Vu Quân không thể không nhanh tay hơn một chút.

Khải Châu bị hai người bảo vệ lực lưỡng xách nách khiêng ra bên ngoài, giống như muốn cho hản mau mau cút khỏi Tống thị.

Hai chân của hắn đập loạn xạ trong không khí.

Cơ thể hai bên không hề tương xứng một chút nào, chỉ cần nhấc lên một cái đã khiến cho chân của hắn không thể chạm đất được.

Mặc dù cố gắng vùng vẫy tới đâu cũng không làm cho hai bức tượng biết đi di chuyển lung lay dù là một chút.

Ngay khi vừa bước ra khỏi thang máy, hai tên bảo vệ lập tức xô Khải Châu té xuống đất, ánh mắt khinh bỉ nhìn chăm chäm vào hắn không khác gì một tên phế vật.

Điêu này làm cho hắn cảm thấy bản thân không được tôn trọng, liền gào lên như một con thú hòng giải tỏa sự uất ức.

“Các người có biết tôi là ai không mà dám cư xử như vậy? Có tin tôi báo lại với cấp trên đuổi việc hai người hay không?”

Đường đường là một đối tác làm ăn lớn tới công ty để ký kết hợp đồng vậy mà bây giờ lại bị đối xử không khác gì một tên ăn mày, thử hỏi xem hắn có bực tức hay không? Có điều việc này lại nằm ngoài dự tính của hắn, nhìn hai người bảo vệ liếc ngang liếc dọc chỗ khác mà không thèm để ý tới mình, Khải Châu càng điên tiết hơn, lập tức câm di động giơ lên ngang tầm mắt của bọn họ rồi nói.

“Các người tưởng tôi không dám làm đúng không? Cứ chờ đó để bị đuổi việc đi”

Khải Châu hậm hực bấm số di động trên màn hình di động, ngay khi chuẩn bị bấm nút gọi liên bị một bàn tay vạm vỡ vươn tới giật lại di động của hắn rồi đung đưa trước mặt Khải Châu, giọng nói tràn đầy vẻ châm chọc.

“Một khi Tổng giám đốc đã ra lệnh cho bọn tôi đuổi người chúng tôi không được làm trái ý, ngài ấy bảo đuổi, chúng tôi liền đuối.

Trước giờ ngài ấy chưa từng ra lệnh đuổi bất kỳ đối tác nào muốn hợp tác làm ăn, có vẻ anh chính là trường hợp đặc biệt.