Hai ngày tiếp theo, trời yên biển lặng.

Hứa Thanh Khê không quan tâm đến sinh nhật sắp tới vì cô không muốn cuộc sống của mình phải sao chép cuộc sống của ai đó.

Cộng với nhiều việc của công ty, cô nhanh chóng quên nó đi.

Cuối ngày, khi cô chuẩn bị đi làm về bỗng nhận được cuộc gọi từ Hứa Hải Minh và yêu cầu cô đến gặp ông ta ngay lập tức.

Hứa Thanh Khê không muốn gặp ông ta, nhưng do thỏa thuận ban đầu, cô chỉ có thể đi làm theo.

“Có chuyện gì vậy?” Hứa Thanh Khê đến quán cà phê đã hẹn trước, ngồi xuống trước mặt Hứa Hải Minh, trực tiếp hỏi luôn vào vấn đề.

Hứa Hải Minh cau mày nhìn thái độ của cô: “Thái độ của cô là thế nào? Vừa đến mà không biết chào hỏi tôi thế sao?”
Hứa Thanh Khê khó chịu ngắt lời: “Ông gọi tôi tới đây, là muốn dạy dỗ tôi sao? Xin lỗi tôi không có nhiều thời gian như vậy."
Nói xong, cô định đứng dậy rời đi.

Hứa Hải Minh vô cùng tức giận quát: “Đứng lại.”
Hứa Thanh Khê dừng lại, nhướng mày nhìn ông ta: “Ông muốn nói gì?”
Hứa Hải Minh tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện định nói, ông chỉ có thể hạ giọng:
“Ngồi xuống đi.”
Hứa Thanh Khê miễn cưỡng ngồi xuống.

Cô khó chịu nói: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Cô lạnh lùng hỏi lại.

Hứa Hải Minh bắt đầu nói về lý do hai người gặp nhau hôm nay:
“Vài ngày nữa sẽ đến sinh nhật của Thanh Tuệ.

Mỗi năm, tôi đều tổ chức sinh nhật cho nó rất hoành tráng.

Giờ cô đã kết hôn và làm dâu nhà họ Quân, tiệc sinh nhật cần phải hoành tráng hơn nữa.”
Nói đến, anh ta thoáng dừng lại: “Vì vậy, năm nay không thể làm qua loa, đặc biệt là Quân Nhật Đình đã trở về, nhất định phải làm thật lớn.

Khi đó, tất cả những người nổi tiếng ở khắp thành phố sẽ được mời đến.”
Hứa Thanh Khê nghe ông ta nói về bữa tiệc sinh nhật, cảm thấy rất khó chịu.

Cô cũng là con gái ông, nhưng cách ông đối xử với cô so với Hứa Thanh Tuệ đúng là một trời một vực.

Cô tự nhủ bản thân đừng quan tâm nhiều nữa, dù sao thì cô cũng đã chấp nhận sự thật.

Nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi cảm thấy mỉa mai.

Cô thờ ơ nhìn Hứa Hải Minh, trầm giọng nói: “Nói nhiều như vậy cũng vô ích.

Bây giờ tôi đã gả vào nhà họ Quân rồi.

Chuyện này đều do nhà họ Quân lo.

Tổ chức thế nào phải để chủ nhân bữa tiệc, mợ chủ nhà họ Quân mới là người có tiếng nói cuối cùng.”
Hứa Hải Minh nghẹn ngào khi nghe điều này.

Sau đó ông nghĩ lại, dù sao bây giờ Hứa Thanh Khê đã là con dâu nhà họ Quân, gia đình họ đương nhiên không thể không chú ý đến chuyện này.

Hứa Thanh Khê thấy ông không phản đối, liễn nghĩ đã cắt đứt suy nghĩ của Hứa Hải Minh về bữa tiệc sinh nhật, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu làm theo yêu cầu của ông ta, e rằng cô sẽ trở thành trò cười của bà Hồng và nhiều người nhà họ Quân.

Cô lại nghĩ tới một chuyện khác, liền nói: “Còn nữa, ngày sinh nhật, tôi muốn đến bệnh viện gặp mẹ.”
Nghe vậy, Hứa Hải Minh cau mày và từ chối ngay lập tức: “Không, đừng quên bây giờ cô là ai, đừng để mọi chuyện phơi bày trước bàn dân thiên hạ.”
Hứa Thanh Khê cắn môi và muốn mở miệng tranh cãi, nhưng chưa kịp nói thì đã bị Hứa Hải Minh cắt ngang:
“Đó là ngày quan trọng của Thanh Tuệ, bây giờ cô đang đóng vai nó.

Cô không được phạm bất cứ sai lầm nào.”
Nói xong, ông ta tiếp tục bằng giọng ban ơn: “Nói mới nhớ, nếu không có hào quang của Thanh Tuệ, tại sao cô lại được tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng như vậy? Có lẽ cả đời cô chỉ có một cơ hội này thôi, hãy thưởng thức nó.

Đừng gây rắc rối cho tôi.”
Hứa Thanh Khê run lên vì tức giận khi nghe những lời hạ nhục mình.

Cô nắm lấy túi xách của mình, đột ngột đứng dậy khỏi ghế sô pha.


Cô nhìn Hứa Hải Mình chế nhạo: “Tôi thực sự xin lỗi, tôi không tò mò về những gì ông vừa nói.”
Dứt lời, cô không quan tâm đến vẻ mặt đang trùng xuống của Hứa Hải Minh và bỏ đi ngay lập tức.

Cô tức giận đi về nhà.

Suốt cả quãng đường, tâm trạng cô vẫn còn rất tệ.

Đặc biệt là nghĩ đến những lời nói nhục mạ của Hứa Hải Minh, cô bực mình đến mức không thể nuốt nổi cơm.

Vì vậy cô liền ra vườn sau tản bộ.

Cô đang tự hỏi liệu mình đã sai ngay từ đầu.

Không nên thỏa hiệp với người đàn ông này.

Nhưng nếu không tìm ông ta, cô không có cách nào cứu được mẹ mình.

Và khi cô hứa với người đàn ông này sẽ thế vai Hứa Thanh Tuệ, cô cũng biết rằng đó là một sự hợp tác bất bình đẳng.

Vậy thì mọi sự bẽ bàng hiện nay cô đã sớm chấp nhận từ trước, cô không có lý do gì phải buồn bực quá lâu.

Nghĩ vậy, cơn giận của Hứa Thanh Khê dần dần lắng xuống.

Cô thực sự mong rằng thời gian có thể trôi đi thật nhanh, để cô có thể sớm kết thúc mối quan hệ hợp tác khó chịu này.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rồi thở dài.

Nhìn thấy bầu trời hôm nay đầy sao, thật là đẹp.

Cô nhìn về phía xa xăm, làn gió nhẹ nhàng đã thổi bay phần nào nỗi lo lắng của cô.

Ngay khi cô đang định từ từ quay lại, cô nhìn thấy một bóng dáng một người đàn ông đang đi về phía mình.

Người đàn ông càng lúc càng đến gần, để lộ vẻ đẹp trai hoàn mỹ.

Ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo chiếu vào người anh ta như đang lướt qua một tầng ánh sáng, khiến người ta không thể rời mắt.

Hứa Thanh Khê nhìn một cách say mê cho đến khi người đàn ông đến trước mặt mình.

“Anh nghe quản gia nói, em buổi tối không ăn cơm, xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Thanh Khê định thần lại, thấy ánh mắt Quân Nhật Đình đầy khó chịu.

Ngày nào cũng ở bên nhau, sao cô vẫn thích ngắm nhìn người đàn ông này như vậy?
Cô giả vờ bình tĩnh và che giấu: “Không có gì đâu, chỉ là ban ngày làm việc không có ý tưởng, trong lòng hơi buồn bực nên không muốn ăn cơm.”
Quân Nhật Đình không nghi ngờ gì, anh biết rằng các nhà thiết kế sẽ rất khó chịu một khi họ thiếu cảm hứng.

“Đừng lo lắng, cứ thong thả đi, tình hình hiện tại của công ty cũng ổn định, đừng tự tạo áp lực quá.” Quân Nhật Đình an ủi cô.


Hứa Thanh Khê biết rằng anh đang thực sự quan tâm đến mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Em hiểu.” Cô đáp lại bằng một nụ cười.

Ngay khi cô định quay vào nhà với Quân Nhật Đình, cô đột nhiên nghe thấy anh nhắc đến sinh nhật:
“Nhân tiện, anh đã bảo quản gia chuẩn bị cho sinh nhật của em.

Em có yêu cầu gì đặc biệt không?”
Hứa Thanh Khê sững sờ, nhìn vẻ nghiêm túc trong mắt anh, không lý giải được cảm giác trong lòng mình.

Cô lắc đầu: “Em không có yêu cầu gì, anh cứ để quản gia tùy ý quyết định.”
Quân Nhật Đình cau mày khi nghe điều này, như thể anh có chút bất mãn với câu trả lời của cô.

Anh luôn cảm thấy rằng thái độ của Hứa Thanh Khê đối với tiệc sinh nhật không hào hứng như lời kể.

Nhưng Hứa Thanh Khê lại không để ý, lúc này cô đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.

Quân Nhật Đình đang tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cô, lẽ ra cô phải rất vui nhưng lại không thể cười nổi.

Bởi vì cô biết rằng Quân Nhật Đình chu đáo như vậy là vì nghĩ rằng cô là Hứa Thanh Tuệ chứ không phải Hứa Thanh Khê.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy buồn bã và mất mát.

Cô tự hỏi mình đang buồn vì điều gì.

Cô cảm thấy đã thật sự mắc bệnh, đã quá nhập tâm vào vai diễn.

Cô biết những thứ này không thuộc về mình, nhưng cô lại ảo tưởng về nó.

Hứa Thanh Khê tự nhủ bản đừng nghĩ về nó nữa.

Những thứ này không hề thuộc về cô.

Cho dù đó là Quân Nhật Đình hay bữa tiệc sinh nhật, đều không phải là điều cô nên nghĩ đến.

Bao nhiêu năm qua hai mẹ con cô sống không cần đến những thứ này, sao bây giờ lại trở nên tham lam như vậy?.