Hứa Thanh Khê nhanh chóng kìm lại những dao động trong lòng, lắc đầu và gạt mọi suy nghĩ sang một bên.

“Chúng ta vào nhà đi.” Cô nói với Quân Nhật Đình rồi quay lưng bước ra khỏi vườn.

Quân Nhật Đình nhìn bóng lưng cô đang rời đi, ánh mắt lóe lên một tia sáng.

Hai người trở về phòng, tắm rửa rồi đi ngủ.

Một đêm yên bình lại đi qua.

Trong những ngày tiếp theo, Quân Nhật Đình cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Hứa Thanh Khê có chút không thoải mái, còn có cảm giác hơi lo lắng.

Nhưng hiện tại cô cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều hơn.

Mấy ngày nay cô quá bận rộn, giống như con quay không ngừng.

Bây giờ sản phẩm mẫu từ bản vẽ thiết kế đầu tiên của cô và Tạ Minh Phượng đã ra mắt.

Họ sẽ phải bắt đầu tìm kiếm mặt bằng cửa hàng, và sau đó sẽ phải làm mọi cách giới thiệu rộng rãi.

Và những việc này đều yêu cầu cô phải tự mình làm.


Sáng sớm hôm nay, khi cô vội vàng đến công ty, Khánh Vy đã mang một chồng tài liệu bước vào.

“Chị Thanh Tuệ, đây là địa chỉ mặt bằng gợi ý vừa được tổng hợp trong mấy ngày nay, chị xem qua đi.” Hứa Thanh Khê nhận lấy và bắt đầu kiểm tra.

Cô thấy các vị trí mặt tiền trong danh sách khá đẹp, đều nằm trong trung tâm thương mại, cách nhau không xa nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhau.

“Bỏ qua đi, lát nữa chị tranh thủ đến tận nơi.” Hứa Thanh Khê đáp.

Dứt lời, tiếng đẩy cửa đột ngột vang lên, tiếp sau đó là một giọng nữ đầy giận dữ: “Hứa Thanh Tuệ!”
Chỉ thấy Tạ Minh Phượng tức giận bước đến bàn bàn làm việc, hai tay ôm lấy cạnh bàn và nhìn cô một cách giận dữ.

“Tại sao có một bản thảo thiết kế tôi giao cho cô lại được đăng lên diễn đàn?” Tạ Minh Phượng gằn giọng.

Hứa Thanh Khê sửng sốt trước câu hỏi đột ngột này, sau đó nhíu mày đáp: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?”
Tạ Minh Phượng nghĩ cô giả vờ không hiểu, cơn tức giận lại nổi lên.

“Không hiểu? Ngoài cô ra, trong công ty này còn có ai có bản thảo thiết kế của tôi, tại sao cô lại phát hành bản thảo thiết kế của tôi?”
Bây giờ Hứa Thanh Khê đã hiểu những gì cô ấy đang nói, cô vội đáp: “Tôi chưa bao giờ làm điều đó.”
“Bản thảo được đăng lên rõ ràng là từ tài khoản của cô, cô còn mặt mũi nào nói mình không làm? Hứa Thanh Tuệ, tôi nói cho cô biết, hành vi của cô là trộm cắp.” Tạ Minh Phượng càng gay gắt hơn.

Vẻ mặt của Hứa Thanh Khê đột nhiên thay đổi, cô nhanh chóng mở máy tính lên kiểm tra, lập tức phát hiện bản thảo thực sự đã gửi đi từ máy tính của cô.

Không tin vào những gì đang xảy ra, gương mặt Hứa Thanh Khê trùng xuống.

Suy nghĩ hồi lâu cô mới đáp:
“Tôi không biết tại sao bản thảo này bị rò rỉ từ tài khoản của tôi, nhưng tôi hứa rằng tôi đã không làm việc này.”
Tạ Minh Phượng đương nhiên không tin cô một chút nào, cô ta và chế nhạo: “Nếu không phải cô thì ai vào đây?”
Dứt lời, cô ta như nghĩ ra điều gì đó, lại cười mỉa mai: “Nói mới nhớ, không phải một hai lần công ty của cô bị rò rỉ tác phẩm thiết kế.

Tôi nghe nói công ty của cô đã dính bê bối ngay từ khi thành lập.

Tôi thực sự không thể hiểu Lê Việt Hoàng đang làm gì mà lại hợp tác với những người như cô.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy lời nói của cô ta như dao đâm, đạn bắn.

Lồng ngực của cô đang dao động vì tức giận, nhất là khi Tạ Minh Phượng đang vu khống công ty của cô.

“Nếu tôi nói tôi không làm thì chính là tôi không làm.” Cô nhìn Tạ Minh Phượng bằng ánh mắt rực lửa.

“Còn bây giờ mọi chuyện vẫn chưa được xác định chắc chắn, cô kết luận tùy tiện như vậy có phiến diện quá không? Hãy cho tôi thời gian tìm hiểu sự việc, tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích.”
Tạ Minh Phượng nhìn vẻ kiên quyết trong mắt cô, trong lòng dao động.

Mặc dù tiếp xúc với Hứa Thanh Khê chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng cô ta vẫn phần nào hiểu tính khí của người phụ nữ này.

Nếu Hứa Thanh Khê làm điều đó, cô sẽ không thể tự tin như vậy.


“Hừ, cô muốn thời gian.

Được, tôi cho cô thêm thời gian.

Nhưng tôi không tin cô.

Chuyện này, cô nhất định phải điều tra.” Tạ Minh Phượng xuống nước.

Hứa Thanh Khê cảm thấy nhẹ nhõm khi cô ta đồng ý cho cô thêm giời gian.

“Được rồi, bây giờ chúng ta đến văn phòng tổng giám đốc.” Hứa Thanh Khê vừa nói vừa bước ra khỏi văn phòng trước.

Tạ Minh Phượng cũng theo sau cô.

Khánh Vy nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Một lúc sau, hai người đã đến văn phòng Tổng Giám đốc.

Hứa Thanh Khê gõ cửa và đi vào.

“Tổng giám đốc.” Hứa Thanh Khê cúi đầu chào hỏi.

Tổng Giám đốc Lý nhìn hai người với vẻ mặt khó hiểu, ông để ý cảm xúc của hai người, bỗng cảm thấy hơi đau đầu.

Ông cho rằng hai người lại cãi nhau vì chuyện gì đó.

“Có chuyện gì vậy?” Ông hỏi một cách thờ ơ.

Hứa Thanh Khê định giải thích, thì Tạ Minh Phượng lên tiếng trước:
“Tổng Giám đốc Lý, chuyện này công ty anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích, nếu không tôi sẽ kiện công ty anh tội ăn cắp.”
Nghe vậy, ông Lý tỏ ra rất ngạc nhiên và ngay lập tức nhìn sang Hứa Thanh Khê hỏi:
“Giám đốc Thanh Tuệ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Hứa Thanh Khê kể lại vắn tắt sự việc rồi kết luận: “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bản thảo do cô Minh Phượng gửi cho tôi đã được gửi đi từ máy tính của tôi, nhưng tôi hoàn toàn không biết.”
Mặt Tổng giám đốc Lý biển sắc khi nghe bản thảo thiết kế bị rò rỉ.

Bất cứ ai làm thời trang đều biết tầm quan trọng của các bản vẽ thiết kế chưa phát hành đối với mỗi công ty.

Có thể nói đây là cơ hội để nắm bắt đối thủ.

Ông nhanh chóng nghĩ đến những gì Hứa Thanh Khê vừa nói, phát hiện có gì đó không ổn liền mắng: “Bản thảo gửi đi từ máy tính của cô, sao cô có thể không biết? Máy tính không phải là vật dụng cá nhân chỉ một mình cô sử dụng sao?”
Nghe vậy, Hứa Thanh Khê hiểu rằng cả Tổng giám đốc Lý và Tạ Minh Phượng đều nghi ngờ rằng cô đã làm rò rỉ thiết kế.


Ngay khi cô muốn mở miệng giải thích, Tổng Giám đốc Lý đã chen ngang: “Cô Minh Phượng, chuyện này rất nghiêm trọng và công ty chúng tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng.”
Ông nhìn Minh Phượng với vẻ quả quyết.

Thật ra vừa rồi ông không muốn mắng Hứa Thanh Khê, mà chỉ là diễn cho Tạ Minh Phượng xem.

Những người khác không biết cô là vợ Chủ tịch, ông ấy thì có.

Tạ Minh Phượng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, nghe ông Lý nói, cô ta đáp với giọng nghi ngờ:
“Tôi sợ ông khi tìm ra được lại bảo vệ cho thủ phạm.”
Dứt lời, cô ta liếc nhìn Hứa Thanh Khê đầy hàm ý.

“Tôi đã nói không phải do tôi làm.” Hứa Thanh Khê trừng mắt nhìn lại.

Tổng Giám đốc nhìn hai người sắp cãi vã, lập tức lên tiếng can ngăn:
“Cô Minh Phượng, sự việc này đã chạm đến gốc rễ của công ty.

Công ty chúng tôi sẽ không bao giờ bảo vệ bất cứ ai, kể cả Giám đốc Thanh Tuệ.

Nếu điều tra ra đúng là do cô ấy làm, chúng tôi nhất định sẽ trừng phạt cô ấy và đưa ra lời giải thích thỏa đáng.”
Minh Phượng nghe vậy liền cảm thấy hài lòng.

Cô ta liếc nhìn Hứa Thanh Khê với vẻ mặt u ám rồi nói:
“Được rồi, nể mặt Tổng Giám đốc.

Tôi sẽ cho cô ba ngày.

Nếu ba ngày sau cô không trả lời thỏa đáng cho tôi, đừng trách tôi báo lên công ty theo đúng quy trình thông thường.”
Tổng Giám đốc Lý đương nhiên không vui khi nghe những lời đe dọa của cô ta.

Nhưng vì họ đang đuối lý nên chỉ biết cười trừ.

Cùng lúc đó, tại trụ sở của tập đoàn Phong Quân.

Trợ lý cũng đã lập tức báo tin cho Quân Nhật Đình.

“Chủ tịch, lại xảy ra chuyện ở công ty mới.”.