Quân Nhật Đình nghe Quý Ức cảm thán như vậy không khỏi cười một tiếng.

“Đây chuyện hệ trọng của đời người, ai mà nói trước được chứ.”
Quý Ức nghe vậy thì đáy mắt thoáng tối đi những vẫn cười nói: “Cũng đúng, thế sự vô thường, chẳng ai nói trước được điều gì cả.”
Nói xong cô ta lại quay sang nhìn Hứa Thanh Khê vẫn yên tĩnh đứng bên cạnh và cười trêu đùa nói: “Ha ha, nếu cô Thanh Tuệ đã quay lại thì thôi tôi đi đây, không làm phiền bữa cơm thân mật của hai người nữa.

Những gì cậu vừa nói tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Nói xong cô ta lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Quân Nhật Đình cũng không giữ cô ta ở lại, chỉ gật đầu nói: “Như vậy thì tôi sẽ đợi tin tức tốt của tiền bối.”
Quý Ức cũng gật đầu rồi quay người rời đi.

Sau khi cô ta rời đi, Hứa Thanh Khê mới quay lại chỗ ngồi, cô cũng chưa hề hỏi đến chuyện hai người nói là gì nhưng Quân Nhật Đình đã chủ động mở miệng nói cho cô biết.

“Gần đây anh nhận được tin tức là Quý Ức sẽ quay về và phát triển trong nước nên mới muốn mời cô ấy vào công ty, em sẽ không cảm thấy phiền chứ?”
Hứa Thanh Khê hơi sửng sốt nhìn anh, anh đang hỏi ý kiến của cô sao? Nghĩ vậy trong trái tim cô bỗng cảm thấy thật ấm áp.

Anh hỏi vậy hẳn là lo cô lo lắng, bất an, anh đang quan đến cảm nhận của cô.

“Em không có ý kiến gì đâu.

Có thể mời chị ấy vào công ty sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của công ty.


Phải biết là, chị Quý Ức là nhân tài mà rất nhiều công ty giành nhau mời chị ấy về.”
Cô mỉm cười, nói ra góc nhìn của mình.

Quân Nhật Đình lẳng lặng quan sát cô vài giây, xác nhận rằng cô không hề có bất cứ gượng ép nào trong lòng mới thở phào một hơi, anh cười nói: “Em không cảm thấy khó chịu là ổn rồi.”
Hứa Thanh Khê nghe anh nói vậy không nhịn được mà bật cười.

“Nếu là vì tốt cho công ty thì em có thể khó chịu gì chứ?”
Quân Nhật Đình gật đầu, hẳn là anh đã suy nghĩ nhiều rồi.

Sau đó hai người vui vẻ hưởng thụ bữa tối.

Khi ăn xong hai người cũng không có việc gì gấp gáp cả, hơn nữa, Hứa Thanh Khê vừa ăn mới ăn xong, cảm thấy hơi no bụng nên muốn đi dạo.

Quân Nhật Đình đương nhiên không có ý kiến gì, dù sao vì chuyện ban ngày nên anh cũng không muốn về nhà sớm như vậy.

Hai người nắm tay nhau đi dọc theo con đường, mặc dù đã kết hôn nhiều năm rồi nhưng khi hai người nắm tay chầm chậm đi cùng nhau thế này lại khiến cho Hứa Thanh Khê cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Quân Nhật Đình trái tim không ngăn được mà rung lên, như sự rung động của một người thiếu nữ đôi mươi với người con trai.

“Em đang nghĩ gì vậy?”
Quân Nhật Đình phát hiện ra tâm mắt của cô đang nhìn anh chăm chú thì hơi cúi đầu xuống hỏi.

Hứa Thanh Khê hoàn hồn, vội vội vàng vàng rủ mắt xuống để che đi những tình cảm mãnh liệt dâng trào trong lòng.

“A, không có gì.” Cô hơi bối rối đáp.

Quân Nhật Đình nhướn mày, nở một nụ cười như có như không với cô và nói.

“Thế sao?”
Quân Nhật Đình nhìn biểu hiện như tên trộm bị bắt gặp của cô cũng biết cô đang bối rối nói bừa, nhưng lòng anh cũng rất vui bởi cô đang nhìn trộm anh mà bị bắt gặp.

Hứa Thanh Khê cũng biết rằng anh chẳng tin những gì cô vừa nói nhưng lại không biết chuyển chủ đề thế nào cho bớt ngượng ngùng nên dứt khoát quay đầu nhìn ngắm xung quanh.

Đúng lúc lại nhìn thấy một tiệm quần áo trong trung tâm thương mại đáng bày rất nhiều mẫu mới nên nói: “Sắp chuyển mùa rồi, chúng ta vào xem quần áo đi.”
Nói xong cô cũng không cho Quân Nhật Đình cơ hội từ chối mà kéo thẳng anh chạy vào trung tâm thương mại.

Quân Nhật Đình cũng nhận ra cô đang trốn tránh chuyện vừa rồi nên anh chỉ cười một tiếng mà không tiếp tục hỏi thăm gì, mặc cô kéo mình đi tới tiệm quần áo.

Có lẽ thích mua sắm là thiên tính chung của phụ nữ, nên ý tưởng ban đầu của Hứa Thanh Khê là vào một chút để tránh ngượng ngùng vừa nãy, nhưng không đến 15 phút sau cái gì mà ngượng ngùng, bối rối đã ném sạch khỏi đầu cô rồi,
Mà những suy đoán tưởng như chắc chắn trong đầu Quân Nhật Đình vừa nãy bắt đầu lung lay.

Anh nhìn vẻ mặt đầy hứng thú, say mê của người phụ nữ trước mặt không khỏi nhỡ tới tư liệu về cô, người phụ nữ này trước kia vô cùng thích đi mua sắm, thậm chí là nghiện mua sắm.

Anh nhịn không được mà nghĩ rằng, rất có khả năng những đề nghị dạo phố tiêu thức ăn với ngượng ngùng tránh anh chỉ là mồi câu để anh đi mua sắm với cô.

Tính tới hôm nay, anh trở về cũng gần 3 tháng rồi nhưng cũng chưa gặp cô đi dạo phố, mua sắm lần nào, nên hôm nay khả năng cô không kìm nén nổi nữa nên mới như vậy.

Hứa Thanh Khê không hề biết trong lòng Quân Nhật Đình đang suy luận những hành động của cô theo thuyết âm mưu, lúc này cô mới quyết định được mua hai bộ quần áo mặc theo mùa cho mình thôi.


Nhưng, khi đi qua một tiệm quần áo dành cho nam, cô vô tình lướt nhìn một vòng, kết quả cô không đi nổi nữa.

“Chúng ta vào đây xem thử đi.”
Cô lại lôi kéo Quân Nhật Đình đi vào.

Khi nhìn thấy những bộ quần áo ôm người thì nhịn không được mà ướm nó lên người Quân Nhật Đình.

“Cái này rất được, phải không?”.

||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Rể Thao |||||
Cô cầm một chiếc áo thun bằng len ướm lên người Quân Nhật Đình và hỏi.

Nhân viên cũng để ý đến hai người, cả hai ăn mặc đều rất tinh xảo, hẳn là người có tiền nên nhân viên nhanh nhẹn tiến đến chào hỏi.

“Xin chào quý khách.

Mắt nhìn đồ của cô thật tốt, bộ cô đang cầm trên tay đang rất hot trong cửa hàng chúng tôi trong mùa này, cô muốn để anh nhà thử một chút không?”
Hứa Thanh Khê vô thức liếc mắt nhìn Quân Nhật Đình, trong mắt rõ ràng là cô rất muốn.

Quân Nhật Đình thấy cô như vậy thì nhướn máy, anh rất ngạc nhiên.

Người phụ nữ này chẳng lẽ không biết đồ anh mặc từ trước tới nay đều được may theo yêu cầu, được mang từ nước ngoài về sao?
Thực ra Hứa Thanh Khê không biết thật.

Cô nhìn những bộ quần áo đẹp mắt như vậy thì lập tức muốn nhìn thấy Quân Nhật Đình, một người sinh ra với vóc dáng cực phẩm thử mấy bộ.

Nhưng cô để ý thấy Quân Nhật Đình mãi không có phản ứng gì thì biết anh không thích, nụ cười trên môi lẫn sự hi vọng trong mắt nhạt đi rất nhiều, cả người dần trở nên bình tĩnh lại.

“A, xin lỗi…”
Ngay khi cô định đem chiếc áo trả cho nhân viên cửa hàng thì Quân Nhật Đình bỗng lên tiếng cắt ngang lời cô: “Anh đi thử xem, ở đây đợi anh.” Nói xong anh tiến lên cầm lấy chiếc áo trên tay cô rồi quay người đến phòng thay đồ.

Hứa Thanh Khê ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của anh, mãi lúc lâu sau mới hồi thần lại, nụ cười trên môi lại nở, thậm chí còn rực rỡ hơn trước.

Cô đến khu chờ để đợi Quân Nhật Đình thay đồ xong.

Một lát sau, phòng thay đồ bị đẩy ra, lập tức cả của tiệm vang lên tiếng hít thở sâu của mọi người.

“Đẹp trai quá!”
“Đây là tổng tài bá đạo trong truyền thuyết sao, sao có thể có người đẹp trai như vậy chứ?”
“Không được, tôi mất nhiều máu quá, truyền thái y!”
Cả cửa tiệm xôn xao, ai nấy cũng nhìn về phía này mà cảm thán.

Hứa Thanh Khê biết bọn họ nghị luận như vậy thực sự là bởi vì người đàn ông kia quá đẹp, khiến người khác phải trầm trồ những thứ này đơn giản chỉ vì thưởng thức cái đẹp chứ không phải có ác ý hay mưu đồ gì.

Những thứ này cũng không hề làm Hứa Thanh Khê cảm thấy khó chịu, trái lại, trong lòng cô còn hiện lên một sự tự hào, đắc ý.

Bởi vì, người bọn họ đang trầm trồ, tán dương chính là người đàn ông của cô.


Nghĩ như vậy, cô càng cảm thấy thoải mái hơn, ánh mắt nhìn về phía Quân Nhật Đình càng thêm tình tứ.

Cô nhìn anh, giờ phút này, Quân Nhật Đình không còn ăn mặc áo vest thẳng tắp, nghiêm túc nữa mà đã đổi sang một chiếc áo thun cùng một chiếc quần vải mềm thoải mái.

Khuôn mặt bình thường đều lạnh băng giờ cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều, khí thế của tổng giám đốc cũng thu lại không ít.

Vẻ nghiêm túc, giỏi giang cũng biến mất mà thay vào đó là vẻ lười biếng quyến rũ.

Hứa Thanh Khê vẫn luôn biết anh rất đẹp trai nhưng cũng bị dáng vẻ lúc này của anh làm cho ngây ngẩn.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mặc cái gì khác ngoài vest, phải công nhận anh chỉ đổi quần áo thôi mà cũng như đổi hai người khác vậy!
Quân Nhật Đình thấy cô ngây ngẩn nhìn mình, trong đáy mắt cô chỉ có hình ảnh của mình thì trái tim như được lấp đầy, ấm áp và vui sướng.

“Đẹp không?”
Trước sự chú ý của bao nhiêu người, anh đi thẳng đến trước mặt cô, giọng nói trầm ấm pha thêm chút ý cười hỏi.

“Đẹp lắm!”
Hứa Thanh Khê như bị mê hoặc vậy, anh hỏi mà ngây ngốc gật đầu đáp lời không thèm suy nghĩ gì.

Quân Nhật Đình thấy cô như vậy khóe miệng nhếch lên càng cao, rồi quay sang nhân viên trong cửa hàng và nói: “Những món đồ cô ấy chọn, tất cả gói lại.”
Nhân viên cửa hàng nghe thấy thế thì khẽ ngẩn người sau vội vàng đáp, “Vâng!”
Nói xong lập tức quay đi gói lại đống quần sao.

Hứa Thanh Khê lúc này mới hoàn hồn lại, bối rối nhìn Quân Nhật Đình và nói: “Như vậy có nhiều quá không?”
Phải biết là vừa nãy cố ôm một đống quần áo lận.

Nếu như mua toàn bộ về, thêm cả những món trong tủ nữa thì không biết đến lúc nào mới có thể mặc hết được.

Quân Nhật Đình thấy sự trù trừ trong mắt cô, lông mày không khỏi cau nhẹ.

Sự nghi ngờ vừa nãy lại không khỏi mà dâng lên.

Rõ ràng trong tư liệu của cô nói là, Hứa Thanh Khê cực kỳ ham mê mua quần áo, thậm chí đến mức hận không thể dọn sạch nửa cái cửa hàng của người ta mới đúng.

Đôi mắt của anh khẽ nheo lại, bật cười nói: “Trong nhà có đồ nhưng đó có phải do em chọn đâu.

Anh chỉ muốn mặc quần áo do chính em chọn thôi.”.