Hứa Thanh Khê nghe những lời tình tứ như có như không thế này thì tim không khỏi lỡ một nhịp.
Cô sửng sốt nhìn Quân Nhật Đình, khuôn mặt trắng nõn dần dần bị hun nóng đỏ hồng lên.
“Ai mua cho anh chứ, em chỉ muốn xem một chút thôi.”
Cô xấu hổ quay người đi tới chỗ quầy hàng, dáng vẻ dấu đầu hở đuôi, không chịu thừa nhận của cô làm Quân Nhật Đình không nhịn được mà nhếch khóe miệng cao hơn mấy phần.
Nhân viên trong quán làm việc rất năng suất, nhanh nhẹn, rất nhanh sau đó đã để quần áo Hứa Thanh Khê chọn vào trong những chiếc túi, rất ngăn nắp.

Hứa Thanh Khê dặn mấy nhân viên giao địa chỉ của nhà họ Quân rồi mới rời đi cùng Quân Nhật Đình.
Cũng không biết có phải vẫn còn ngượng ngùng vì lời đùa giỡn vừa rồi của Quân Nhật Đình không mà Hứa Thanh Khê cố tình đi nhanh hơn Quân Nhật Đình mấy bước.
Vài phút sau cô lại bị một cửa tiệm trang phục dành cho nữ khác hấp dẫn nên lại bước vào.

Đây là một cửa nhãn hiệu cao cấp, bên trong chỉ có vài mẫu mã trang phục thôi nhưng Hứa Thanh Khê đều rất thích.
Chỉ là sau khi cô nhìn thấy mác giá xong thì lại không dám tùy tiện lựa chọn nữa.
Sau một phen lựa chọn tỉ mỉ thì cô cũng chọn được hai bộ trang phục thích hợp mặc đi làm, chuẩn bị đi tới quầy thu ngân để thanh toán.

Quân Nhật Đình vẫn luôn quan sát từng cử chỉ của cô, thấy cô như vậy thì cau mày níu cô lại.
“Em chỉ chọn hai bộ này thôi sao?”
Nếu vừa rồi anh không nhìn nhầm thì rõ ràng vừa nãy còn hứng thú bừng bừng, vẻ mặt như thể muốn dọn hết cửa hàng vậy.
“A… hai bộ là được rồi.”
Hứa Thanh Khê chậm chạp lên tiếng.
Nhưng không ngờ rằng, cô vừa mới nói vậy Quân Nhật Đình đã kéo cô quay lại khu bày trang phục.
“Cái này, cái này, còn cả cái này nữa, lấy cỡ S để cô ấy thử.”
Anh chỉ mấy cái vừa rồi Hứa Thanh Khê chọn nhưng hẳn là vì giá tiền nên lại đặt xuống rồi bảo nhân viên của hàng lấy cỡ khác cho cô.
Nhân viên cửa hàng vâng dạ rồi nhanh nhẹn đi lấy.
Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng mới rời đi của nhân viên thì cau lông mày lại rồi nói: “Em không cần nhiều quần áo vậy đâu, ở nhà vẫn còn rất nhiều bộ, mua nhiều không mặc hết.”
Quân Nhật Đình nghiêng đầu nhìn cô một cái.
“Bây giờ mặc không hết thì từ từ mặc sẽ hết, anh xem ở đây còn mấy bộ rất hợp với em này.”
Nói xong anh lại quay người lấy thêm vài mẫu nữa rồi đưa cho nhân viên để đổi size.
Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng anh đang lựa quần áo, không biết vì sao trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lâng lâng, vui mừng lại ngọt ngào vô cùng.
Hai người đi dạo một vòng, trên tay cùng đầy các loại túi đồ của các hãng thì Hứa Thanh Khê mới đề nghị trở về.
Quân Nhật Đình không có ý kiến nên đưa cô trở về.
Nhưng không ngờ trên đường lại nhận được điện thoại của Quý Ức nói ngày mai cô ấy sẽ tới công ty thăm quan một vòng.
“Được, vậy ngày mai gặp chị ở công ty.”
Hôm nay, bởi vì Quý Ức nói muốn tới thăm công ty một vòng nên Quân Nhật Đình cùng Hứa Thanh Khê cùng nhau tới công ty.
Nhưng hai người vẫn tạm biệt nhau ở giao lộ như trước đây.
Hứa Thanh Khê đi bộ vào công ty, quét xong thẻ thì thấy Quân Nhật Đình cùng Quý Ức từ thang máy đi ra.
Hôm nay Quý Ức vẫn mặc theo phong cách cũ, một bộ quần áo thẳng thớm, trông rất giỏi giang và chuyên nghiệp, chỉ là cách trang điểm tinh tế hơn hôm qua rất nhiều.

Cả người lộ ra dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, giỏi giang, dù là phụ nữ nhưng khí thế khi đứng cạnh Quân Nhật Đình lại không kém cạnh chút nào.
Cô đứng từ xa nhìn hai người nên cũng không nghe rõ hai người đang nói gì, trên mặt hai người đều treo một nụ cười nhẹ nhẹ.
Nhất là Quân Nhật Đình, bình thường lúc nào anh cũng bày ra bộ mặt lạnh lùng, lúc này cười lên trông cứ như tỏa nắng vậy khiến cho tất cả công nhân viên chứng kiến phải trố mắt nhìn.
“Trời ạ, tôi vừa nhìn thấy cái gì thế này? Tổng giám đốc đang cười? Lại còn là với một người phụ nữ nữa chứ, đây phải chăng là bạn gái của tổng giám đốc?”

“Rất có thể, từ trước đến giờ có thấy bóng hồng nào bên cạnh tổng giám đốc đâu, nhưng lần này, nhìn xem, đi cạnh một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, còn mỉm cười dịu dàng nữa chứ!”
“Nếu như người phụ nữ kia thực sự là bạn gái của tổng giám đốc thì rất nhiều cô trong công ty bị thất tình rồi.”
Mọi người vì sự xuất hiện của Quý Ức bên cạnh Quân Nhật Đình mà xôn xao lên.
Có người nhịn không được mà cảm thán, cũng có người cảm thấy hai người đó thật xứng đôi.
Hứa Thanh Khê đứng sau lưng nghe toàn bộ những gì mấy người nói, trong lòng không ngăn được mà xông lên một cảm xúc kỳ lại nào đó mà chính cô cũng không rõ là gì.
Cô ngước nhìn về phía hai người sóng vai nhau đi càng ngày càng gần về phía mình.

Không thể phủ nhận rằng sự mạnh mẽ độc lập của Quý Ức khi đứng cạnh sự nghiêm nghị, bá đạo của Quân Nhật Đình thì vô cùng ăn khớp.
Khi cô vẫn còn chìm trong dòng suy nghĩ của mình thì Quân Nhật Đình cùng Quý Ức đã đi tới gần bên này.
“Tiền bối, đây là bộ phận thiết kế, đây chính là trưởng phòng bộ phận thiết kế, trưởng phòng Hứa Thanh Tuệ.” Quân Nhật Đình liếc mắt liền thấy Hứa Thanh Khê đứng đó sau mở miệng giới thiệu Hứa Thanh Khê với Quý Ức theo công thức.
Anh nói xong thì lại giới thiệu Quý Ức với Hứa Thanh Khê và nhân viên trong phòng thiết kế: “Đây là Quý Ức, nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng, sau này các cô cậu sẽ cùng với cô ấy sẽ hợp tác với nhau, có thể học hỏi lẫn nhau, nâng cao chất lượng bản thiết kế.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy gật đầu nói: “Tổng giám đốc yên tâm ạ.”
Nói xong cô lại quay sang giờ tay ra chào hỏi: “Chào tiền bối Quý Ức, tôi là Hứa Thanh Khê, tôi rất mong được hợp tác vui vẻ với chị.”
Quý Ức nghe cô nói vậy, ánh mắt không khỏi liếc qua liếc lại hai người, sau đó nở nụ cười đầy thâm ý.
Quả thật, cô thật không ngờ hai người này sẽ giả vờ như không quen biết ở công ty như vậy đấy, rõ ràng hôm qua còn thấy ăn tôi thân mật với nhau xong.
Cô ta liếc nhìn hai người, trong lòng như đang tính toán gì đó.
Quý Ức bắt lấy tay Hứa Thanh Khê và cười nói: “Nếu cô nhiệt tình như vậy tôi mà từ chối thì thật không phải, Nhật Đình, những gì cậu nói, tôi đều đồng ý.”
Quân Nhật Đình nghe vậy thì nhướn mà nhưng vẫn vui vẻ nói: “Vậy chào mừng tiền bối đến đây.”
Sau đó hai người rời đi thăm những nơi khác trong công ty, lúc lâu sau đi hết các phòng ban rồi mới quay lại văn phòng của Quân Nhật Đình, lúc này cũng đã là giờ nghỉ trưa nên Quân Nhật Đình mời Quý Ức đi ăn cơm, đương nhiên còn gọi cả Hứa Thanh Khê nữa.

Ba người cùng nhau đi vào một nhà hàng, sau khi gọi món xong, trong lúc đợi đồ ăn được mang ra, ba người cùng nhau nói mấy câu chuyện phiếm.
“Không ngờ đó, Quân Nhật Đình, cậu với cô Thanh Khê giấu diếm kỹ thật, nếu không phải hôm qua tôi gặp hai người, biết rõ mối quan hệ của hai người mà chỉ nhìn cách hai người đứng gần nhau sáng nay thôi thì tôi không tin hai người là vợ chồng đâu.”
Chẳng hiểu sao Hứa Thanh Khê nghe những lời này của Quý Ức lại cảm thấy có gì đó là lạ.
Cô ngượng ngùng vuốt sống mũi, cười nói: “Làm vậy là để tránh những rắc rối trong công ty.”
Quân Nhật Đình cũng không phản bác gì, Quý Ức nhìn hai bọn họ rồi gật đầu đầy đăm chiêu.
Ba người trò chuyện được vài câu, Quý Ức bỗng nhiên nói: “Nhật Đình, cậu sắp xếp tốt công việc ở công ty cho tôi đó, hai ngày sau tôi sẽ lập tức nhận chức.”

Quân Nhật Đình đương nhiên sẽ không từ chối, ngày hôm nay đưa Quý Ức đi thăm quan công ty một vòng chính là muốn kéo Quý Ức về công ty mà.
Một bữa cơm này ba người ngồi cùng nhau cũng khá hòa hợp, Quân Nhật Đình xem như là đãi khách đón nhân viên mới.
Lúc ăn cơm xong, Quân Nhật Đình lại bảo Hứa Thanh Khê về công ty trước, anh cần tiễn Quý Ức xong thì mới có thể quay về công ty.
Không ngờ khi anh vừa định bước vào văn phòng thì lại thấy Lê Ngọc Mỹ đang ngồi vắt vẻo trên sofa.
“Sao em lại tới đây?” Anh có hơi ngạc nhiên hỏi.
Lê Ngọc Mỹ nhìn anh, nhướn mày cười nói: “Em muốn tìm anh nói chút việc, sao, không hoan nghênh em tới sao?”
Quân Nhật Đình bật cười ngồi vào ghế chỗ bàn làm việc.
“Sao có thể chứ, em tìm anh có việc gì?”
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy thì đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc của anh nói ra mục đích đến của mình.
“Nhà họ Lê gần đây đang có kế hoạch phát triển một loại chip điện tử có số hiệu SMT1, nếu như thành cô thì có thể khiến tất cả các máy móc công nghiệp thành bán trí tuệ nhân tạo…”
Cô ta chậm rãi trình bày kế hoạch phát triển của dự án này, không thể không nói, tính đột phá là lợi ích của nó mang lại khiến Quân Nhật Đình hứng thú.
Tuy anh về nước không được bao lâu, chỉ có mấy tháng thôi, nhưng như vậy cũng đủ để anh có cái nhìn tổng thể về xu thế của các ngành trong nước thế nào.
Theo những gì mà anh phân tích ra thì trong tương lai vài năm tới, các ngành trong nước sẽ dần có xu thế đổ dồn sang nghiên cứu phát minh về khoa học kỹ thuật.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, khối bánh khổng lồ này vẫn chưa có mấy người đụng đến, nếu nắm lấy cơ hội tiên phong thì tập đoàn Quân thị sẽ có được một khoản siêu lợi nhuận lớn từ đó, thậm chí nhân cơ hội vẫn chưa có ai để ý mà phát triển thành ông lớn chiếm miếng bánh to nhất trong bàn tiệc này.
“Em có phương án thiết kế cụ thể không?”
Không cần suy tính gì nhiều, anh nhướn mày hỏi Lê Ngọc Mỹ.
Lê Ngọc Mỹ nghe anh hỏi vậy thì cười nói: “Em biết là anh có hứng thú với những chuyện có tính mạo hiểm nhưng lợi ích lớn như thế này mà, anh cứ yên tâm, em đã chuẩn bị thỏa đáng rồi để anh xem rồi.”
Cô ta nói xong thì lấy từ trong túi sách một tập tài liệu rồi đặt lên bàn.
“Đây là kế hoạch dự án mà em chuẩn bị, anh xem xem có vấn đề gì không? Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta bàn những chuyện tiếp sau đó.”
Quân Nhật Đình xem tập tài liệu mà Lê Ngọc Mỹ mang đến, hơi nhướn mày cười nói: “Xem ra trước khi đến đây em đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi hả?”
Vừa nói anh vừa cầm tập tài liệu lên và bắt đầu xem xét..