Quân Phong Lan không biết rằng mọi hành động của cô đều đã được tính toán.

Cô tức giận đi ra sân chính, đem những gì Lê Ngọc Mỹ đã nói với cô nói cho bà Kim Hồng.

"Chị dâu, chị không thể để hai con ma cà rồng chuyên hút màu người nhà họ Hứa thành công.

Chị đừng để Nhật Đình làm chuyện hồ đồ."
Cô ta còn không quên nhắc nhở bà Kim Hồng.

Bà kim Hồng không bao giờ nghĩ rằng vết thương của Hứa Thanh Khê lần này đã nằm trong kế hoạch từ trước, bà ta bỗng cảm thấy rất tức giận.

"Nhà họ Hứa này tính toán thật tốt, chúng đây là muốn nuốt hết gia sản nhà chúng ta!"
Cô tức giận nghiến răng: "Quân Phong Lan, chuyện này chị biết rồi, chị sẽ bàn bạc với anh trai em.”
Quân Phong Lan gật đầu, biết rằng chị dâu sẽ không để nhà họ Hứa thành công, lúc này cô mới hài lòng rời đi.

Sau khi cô ấy rời đi, Mà Kim Hồng lập tức gọi Quân Thanh về nhà.


"Làm sao vậy, nóng lòng muốn tôi trở về?"
Quân Thanh đặt chiếc cặp xuống, nhìn bà Kim Hồng với vẻ khó hiểu.

Bà Bà Kim Hồng vẫn đang tức giận, lập tức nói những gì Quân Phong Lan đã kể với bà.

"Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải ngăn Nhật Đình đưa ra quyết định này.

Đây không phải là một khoản tiền nhỏ, mà là doanh thu hàng quý của công ty!"
Quân Thanh nghe vậy, lông mày cau lại.

"Nếu chuyện này là sự thật, tôi sẽ giải quyết."
Bà Kim Hồng rất bất bình khi nghe câu trả lời này.

"Giải quyết chuyện gì? Theo tôi, chính là nhà họ Hứa không biết thoả mãn.

Kẻ lớn chỉ biết thu lợi từ chúng ta, còn kẻ nhỏ thì suốt ngày gây rắc rối.

Cuối cùng cũng chỉ liên luỵ tới nhà họ Quân và Nhật Đình."
Bà tức giận mắng, trong mắt hiện lên lửa giận: "Dù sao, tôi cũng kiên quyết không thể dung túng cho Hứa Thanh Tuệ này nữa, phải xử lý càng sớm càng tốt!"
Trong bệnh viện, Hứa Thanh Khê vẫn chưa biết điều này.

Cô nói chuyện với ông nội một hồi, ông có chút không khỏe liền trở về trước.

Cô nhớ lại những gì đã xảy ra, cô không thể bị động như vậy nữa.

Lần này là cô may mắn khiến Hứa Hải Minh phải thỏa hiệp, nhưng cô không chắc lần sau cô lại thành công lần nữa.

Nghĩ đến đây, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Hải Minh.

"Có chuyện gì?" Điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng của Hứa Hải Minh.

"Tôi muốn nói chuyện với ông."
Hứa Thanh Khê lập tức đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi biết ông sẽ không từ bỏ cây lớn như nhà học Quân, nhưng nếu sau này muốn hợp tác với tập đoàn nhà họ Quân, nếu không có sự đảm bảo hai bên cùng có lợi, tôi sẽ không giúp ông nói chuyện với Quân Nhật Đình."
Hứa Hải Minh chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Thanh Khê gọi tới là để nói những điều này với ông.


Nghĩ đến trò hề ngày hôm qua Hứa Hải Minh càng tức giận.

"Hứa Thanh Khê, tao nghĩ rằng sau việc hôm qua tha cho mày, mày sẽ biết điểm dừng, làm hay không làm không phai do mày quyết định.

Đừng quên đây là thỏa thuận.

Mày phải nghe theo lời tao!"
Hứa Thanh Khê không hề cảm thấy tức giận.

Nói cách khác, cô đang mong đợi ông ta sẽ nói vậy.

"Đừng nóng giận, nghe tôi nói xong."
Cô nhìn lên trần nhà rồi lùng nói tiếp: "Nếu làm cho đôi bên cùng có lợi, tôi sẽ thuận theo thỏa thuận mà làm theo lời ông nói, Đừng quên rằng, nếu tôi thường xuyên giúp ông nói chuyện với Quân Nhật Đình chỉ làm cho nhà họ Quân ngày càng ghét tôi.

Sau này Hứa Thanh Tuệ quay lại, ông không sợ cô ta sẽ phải chịu đựng sự ghét bỏ này sao?"
Hứa Hải Minh im lặng.

Hứa Thanh Khê biết ông ta bắt đầu có chút động tâm, nói tiếp: “Lại nói tiếp, hy vọng ông đừng dùng mẹ tôi để uy hiếp tôi nữa, nếu không, đừng trách tôi làm làm mọi chuyện trở nên càng tồi tệ hơn.

Ai cũng đừng mong được yên ổn!"
Nói lời cuối cùng, cô càng trở nên quyết liệt.

Nghe xong, Hứa Hải Minh sa sầm mặt ngay lập tức.

Ông muốn mắng, nhưng lại kìm lại.

Bởi vì ông nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua, ông biết rằng Hứa Thanh Khê không phải chỉ nói suông.

Có vẻ như sau này cô sẽ không còn để ông tuỳ tiện uy hiếp nữa.

Nghĩ đến những điều này, ông phải thỏa hiệp.

"Tốt hơn là mày nói được làm được!"
Hứa Hải Minh nghiến răng đồng ý, cúp điện thoại mà không đợi Hứa Thanh Khê nói gì.


Nhìn cuộc gọi bị cúp, Hứa Thanh Khê vô ngã xuống giường, cảm thấy thân thể thật sự kiệt sức.

Cô không biết mình đã giải quyết được vấn đề chưa, mê mê man man rồi thiếp đi.

Không lâu sau lại bị cơn đau đánh thức.

Hóa ra nhiệt độ trong phòng hơi cao khiến cho Hứa Thanh Khê nóng đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, cánh tay bị vết thương chi chít, bị mồ hôi kích thích càng đau càng không chịu nổi.

Đúng lúc này, Quân Nhật Đình về đến nhà.

Anh nhìn thấy Hứa Thanh Khê ngồi ở bên giường người đầy mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt, trong lòng không khỏi lo lắng,
"Làm sao vậy?"
"Đau."
Hứa Thanh Khê nhìn thấy sự lo lắng của anh, cắn môi trả lời, Giọng cô trở nên yếu ớt vì đau đớn nhưng cô dường như không hề nhận ra.

Mặc dù cô không hề nhận ra, nhưng Quân Nhật Đình sao lại không nghe thấy cô đang run rẩy.

Anh nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự ỷ lại của Hứa Thanh Khê, trong lòng có gì đó dần lớn lên khiến, anh dường như cảm thấy có chút vui vẻ hài.

"Có chút xót, anh giúp em thổi".

Quân Nhật Đình trở nên dịu dàng hơn.

Anh bước tới giúp Hứa Thanh Khê gỡ băng gạc ra, nhẹ nhàng thổi vết thương.

Hứa Thanh Khê cảnh giác nhìn anh, trong lòng cảm thấy kích động.

Tại sao anh phải đối xử tốt với cô như vậy?
Nếu anh ta cứ làm tốt thế này thì cô phải làm sao để không động lòng với anh?.