Quân Nhật Đình không biết Hứa Thanh Khê đang nghĩ gì.

Anh cúi đầu, cẩn thận bôi thuốc cho Hứa Thanh Khê, sau khi ngẩng đầu lên, bỗng nhiên đụng phải ánh mắt phức tạp của Hứa Thanh Khê.

"Em đang nghĩ gì vậy?"
Trong lòng anh có chút khó chịu, không hiểu sao Hứa Thanh Tuệ lại nhìn anh với ánh mắt như vậy.

Hứa Thanh Khê nghe thấy giọng nói của anh, lại thấy không biết anh từ khi nào ngẩng đầu, hoảng sợ nheo mắt lại, nói: "Không có gì."

Quân Nhật Đình hiển nhiên là không tin, vẫn nhìn chăm chăm vào đôi mắt mờ mịt của Hứa Thanh Khê mà trả lời một chữ.

Trái tim Hứa Thanh Khê run lên, mím môi: "Em đang nghĩ tại sao anh phải đối tốt với em như vậy?"
Cô nói, nhìn Quân Nhật Đình với ánh mắt mong chờ.

Khi Quân Nhật Đình nghe thấy điều này, anh ấy rõ ràng là sửng sốt.

Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của Hứa Thanh Khê, tâm trí anh lại quay cuồng với những gì đã xảy ra trong vài ngày này, toàn thân anh như đông cứng lại.

Sau đó anh mới nhận ra rằng thái độ của anh đối với Hứa Thanh Khê rất khác.

Lông mày anh cau lại, nhất thời không biết tại sao mình lại như thế này, phải chăng là vì cô là vợ anh.


Giường như nghĩ ra được điều gì, anh nhìn Hứa Thanh Khê, nhẹ giọng nói: "Em là vợ anh, anh đương nhiên muốn đối xử tốt với em."
Nói xong, hắn liếc nhìn thời gian nói: "Cũng đã muộn rồi, quản gia đã dọn xong bữa tối, chúng ta đi xuống ăn cơm tối."
Nói dứt lời anh liền đỡ cô đứng dậy.

Hứa Thanh Khê nương theo tay anh đứng dậy, đôi mắt cô bỗng dưng có chút gì đó không thể tả.

Hóa ra tốt với cô ấy, chỉ vì cô ấy là vợ anh.

Nhưng cô ấy không phải là Hứa Thanh Tuệ...!
Chờ đã, Hứa Thanh Khê, mày đang mong đợi điều gì, mày vẫn chưa quyết định giữ khoảng cách sao?
Cô bỗng nhiên nhận ra rằng cảm xúc của mình là không đúng, chỉ còn cách nhanh chóng loại bỏ những ảo tưởng không thực tế trong tâm trí.

Sau đó cả hai đến nhà ăn, Hứa Thanh Khê không tiện nên Quân Nhật Đình vẫn giúp cô đút cơm.

Giống như cách anh giúp cô trong bệnh viện.

Nhung sao đột nhiên Hứa Thanh Khê lại không hề cảm thấy có chút mùi vị nào?
Dù cho cô đã cố điều khiển bản thân, nhưng vẫn không thể ngừng suy nghĩ.

Liệu anh ấy có đối xử với cô như thế này khi Hứa Thanh Tuệ trở lại?
Quân Nhật Đình cũng nhận thấy sự khác biệt của Hứa Thanh Khê, nhưng anh lại không hỏi.

Bởi vì anh biết cho dù anh hỏi, người phụ nữ này cũng nhất định sẽ không trả lời anh, giống như trước đây.

Hai người nhìn như có một bữa cơm đầm ấm nhưng thực ra mỗi người lại đang có những suy nghĩ khác nhau.

Nhưng mà người hầu trong biệt thự lại không biết điều đó, họ chỉ thấy cảnh hai người ăn cơ thật sự rất hài hoà, rất đầm ấm.

Những hình ảnh đầm ấm ấy chỉ qua một ngày đã lan truyền đến mọi người trong biệt thự.

Khi bà Kim Hồng nghe tin, toàn thân bà như nổ tung!
"Con ả sao dám để Nhật Đình hầu hạ mình, sao có thể!"
Bà Kim Hồng chửi bới trong phòng, nhưng lại không thể làm gì.

Khi Quân Phong Lan nhận được tin tức, cô ta dường như cố ý đem chuyện này ra để kích thích Lê Ngọc Mỹ.

"Cô chưa biết chuyện gì sao? Quân Nhật Đình hiện tại và Hứa Thanh Tuệ đang ở ngoài đó ân ân ái ái."
Cô đem chuyện Quân Nhật Đình chăm sóc cho Hứa Thanh Khê thêm mắm thêm muối ra kể, khuôn mặt của Lê Ngọc Mỹ từ từ trở nên trầm hẳn
Cô ta là người hiểu rõ Nhật Đình nhất, anh là người kiêu ngạo đến mức nào? Từ trước tới nay chỉ có người khác chăm sóc phục tùng anh, chưa bao giờ có chuyện anh đi chăm sóc cho người khác.

Trừ khi đó là người mà anh quan tâm.

Quân Phong Lan nhìn sắc mặt tối sầm lại của Lê Ngọc Mỹ, hả hê, "Cô còn nói mình có cách, xem ra cách của cô cũng chẳng bằng lâm Gia Nghi!"
Thấy mình bị so sánh với đồ ngốc của Lâm Gia Nghi, ánh mắt Lê Ngọc Mỹ u ám, cuối cùng đưa ra quyết định.


"Cô Lan,tôi có một lời khuyên cho cô, đừng vội kết luận khi sự việc chưa đến hồi kết."
Sau khi cảnh cáo Quân Phong Lan bằng một giọng lạnh lùng, cô rời khỏi nhà họ Quân trực tiếp đến công ty.

Khi đến công ty, nhìn thấy Quân Nhật Đình đang làm việc trong văn phòng, xung quanh anh cũng không có sự xuất hiện của Hứa Thanh Tuệ, nên vẻ mặt u ám của cô cuối cùng cũng dần tươi cười trở lại.

"Chào buổi sáng Nhật Đình."
"Chào buổi sáng."
Quân Nhật Đình đáp lại bằng một nụ cười, sau đó lại ngay lập tức quay trờ lại công việc của mình.

Trong đầu Lê Ngọc Mỹ loé lên một ý nghĩ, nhưng cô cũng không vội thực hiện kế hoạch, mà đợi bữa trưa sẽ lên ý tưởng.

"Nhân tiện, Nhật Đình, em đã tìm thấy một nhà máy sản xuất nguyên liệu thô khác ở nước Anh.

Theo điều tra của em, thực lực của họ không kém hơn nhà máy mà chúng ta đã làm việc trước đây.

Em định ngày mai bay qua xem xét, anh có muốn đi cùng không.

Như vậy cũng tốt, nếu anh hài lòng, chúng ta có thể thương lượng hợp tác, như vậy thì việc nghiên cứu và phát triển của chúng ta có thể hoàn toàn không cần phải lo lắng."
Quân Nhật Đình cau mày suy nghĩ.

Các dự án nghiên cứu và phát triển trước đây đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất, việc sản xuất sau này vẫn cần rất nhiều nguyên liệu.

Trong lòng anh đang lo lắng việc nguyên liệu sẽ bị kẹt trong quá trình sản xuất, Lê Ngọc Mỹ hiện tại đột nhiên nói ra tin tức này, có thể nói đã giải quyết được lo lắng của anh.

Vì vậy anh chần chừ trong chốc lát rồi cũng rồi đồng ý.

Thấy sự đồng ý của anh, đôi mắt của Lê Ngọc Mỹ sáng lên.

Buổi tối trở lại nhà, Quân Nhật Đình cùng Hứa Thanh Khê đề cập đến chuyến công tác này.

"Ngày mai anh sẽ đi công tác nước Anh với Lê Ngọc Mỹ."
Hứa Thanh Khê sững sờ khi nghe điều này, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.

"Được rồi, em biết rồi"
Cô ấy không hề tỏ ra lạnh nhạt đáp lại, dù gì thì đó cũng là chuyện công việc, cô ấy không có tư cách hay quyền gì để phản đối.

Quân Nhật Đình nhìn khuôn mặt tỏ ra bình thường của cô, trong lòng có chút không vui.

Người phụ nữ này đồng ý dễ dàng như vậy, sẽ không ghen tị sao?
Anh bỗng nhiên có chút căng thẳng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, trong mắt lóe lên một tia ảm đạm: "Em giúp anh xếp vài bộ quần áo, ngày mai tôi sẽ đem theo."
Hứa Thanh Khê gật đầu và đi về phía tủ quần áo.

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô, Quân Nhật Đình càng cảm thấy bực bội.


Anh có thể thấy rằng người phụ nữ này thực sự không quan tâm.

"Tiện thể, Em cũng thu dọn vài bộ, ngày mai đi cùng anh."
Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy, cả người đều sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh.

Như thể thầm hỏi tại sao lại để cô đi cùng anh.

Quân Nhật Đình đương nhiên hiểu được, nhướng mày: "Dù sao hiện tại em cũng đang bị thương, ở nhà không có việc gì, đi theo anh thì tốt hơn."
Hứa Thanh Khê mím môi, cũng không nói ra được lời phản bác nào.

Cũng có thể nói cô dường như không hề có ý muốn từ chối.

Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê theo Quân Nhật Đình đến sân bay.

Lê Ngọc Mỹ đã đợi sẵn.

"Nhật Đình..."
Khi nhìn thấy Quân Nhật Đình, cô ấy đã vui vẻ chào hỏi.

Vốn dĩ cô đang rất vui vẻ khi nghĩ đến kế hoạch của mình, nào ngờ vừa nói xong cô ấy đã nhìn thấy Hứa Thanh Khê, Lê Ngọc Mỹ từ ngạc nhiên trở nên tức giận.

Nhất là sau khi cô biết rằng Hứa Thanh Khê sẽ cùng đi đến Anh, vả mặt Lê Ngọc Mỹ trở nên có chút sát khí.

Cô lạnh lùng gật đầu chào với Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê sau sự việc lần trước cũng chỉ đáp lại một cách yếu ớt, sau đó cô theo Quân Nhật Đình lên máy bay.

Sau khi lên máy bay, Hứa Thanh Khê dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đêm qua cánh tay đau làm cô ngủ không ngon, lúc này cô dần ngủ thiếp đi.

Thấy cô ngủ không thoải mái, Quân Nhật Đình khẽ nhích người sang bên cạnh cho cô dựa.

Hứa Thanh Khê ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, liền dựa vào người anh, hương thơm trên người Quân Nhật Đình làm cô ngủ càng ngon hơn.

Lê Ngọc Mỹ ngồi bên cạnh họ, ánh mắt tràn đầy sự ghen tị!.