Sau khi Lê Ngọc Mỹ rời đi, Hứa Thanh Khê vẫn chăm sóc Quân Nhật Đình trong bệnh viện vài ngày, sau đó hai người bắt đầu chuẩn bị về nước.

Vì sự an toàn, lần này họ đi máy bay riêng đến thẳng biệt thự trên bãi biển.

Ngay khi hai người xuống máy bay, chưa kịp tắm rửa, quản gia đã vội vàng chạy tới gõ cửa.

"Cậu chủ, có người từ nhà chính tới."
Quân Nhật Đình cau mày khi nghe thấy điều này, nhưng vẫn đưa Hứa Thanh Khê xuống lầu để gặp mọi người.

"Cậu chủ, Cô chủ, phu nhân mời hai người trở về nhà chính, phu nhân và lão gia rất lo lắng cho thiếu gia."
Người đàn ông từ nhà chính tới là một tên tài xế, đem những gì Bà Kim Hồng chuyển lời nói với hai người.

Hứa Thanh Khê nghe xong, cô vô thức nhìn Quân Nhật Đình
Quân Nhật Đình cũng không từ chối, dù sao anh là bị thương ở nước ngoài, cha mẹ anh sẽ rất lo lắng.

"Tôi biết rồi, đợi lát nữa vợ chồng tôi tắm rửa xong sẽ qua."
Tài xế nhận lệnh rồi quay ra ngoài đợi.

Một giờ sau, cả hai lái xe đến nhà chính.

Hứa Thanh Khê nhìn nhà chính trang trọng, to lớn, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.


Cô kìm nén mọi cảm xúc trong lòng đi theo Quân Nhật Đình bước vào.

Cô không ngờ rằng vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng cười đùa
Trong phòng khách ở nhà chính không chỉ có gia đinh Quân Nhật Đình mà còn có Lê Ngọc Mỹ và bố mẹ cô ta..

Ba người họ ăn mặc rất chỉnh tề, trên bàn còn có rất nhiều quà tặng.

Khi Hứa Thanh Khê nhìn thấy mẹ của Ngọc Mỹ, nét mặt của cô trầm xuống.

Cô không thể quên được người phụ nữ này ác độc đến mức nào.

Quân Nhật Đình cảm nhận được sự thay đổi của Hứa Thanh Khê, lặng lẽ nắm tay cô, như thể nói với cô rằng anh đang ở đó.

Cùng lúc đó, vài người đang nói cười, sau khi được quản gia thông báo, cũng chú ý tới họ.

Khi họ quay đầu lại, thấy bàn tay của Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình đang nắm chặt, biểu cảm của những người này trở nên cứng ngắc.

Bà Kim Hồng nhìn cô, thầm khó chịu nhưng không ra mặt chào hỏi.

"Nhật Đình, Vào nhà cũng không lên tiếng, còn phải để quản gia thông báo ư."
Cô tức giận nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, trực tiếp bỏ qua Hứa Thanh Khê
"Cô Chú Lê biết hôm nay con trở về, nên đặc biệt đến để cảm ơn con đây."
Bà giải thích về sự hiện diện của cha mẹ Lê Ngọc Mỹ
Quân Nhật Đình thực sự đã đoán được một số điều khi nhìn thấy gia đình Lê Ngọc Mỹ
Anh ta liếc nhìn nhà họ, rồi cười nói: "cô chú quá khách sáo, cháu không có chuyện gì."
Nói xong, anh đưa Hứa Thanh Khê đến ghế sofa, tự nhiên ngồi xuống.

Bàn tay của hai người còn chưa được buông ra, Quân Phong Lan đứng ở bên cạnh nhìn, lông mày hơi nhướng lên, cô ta ấy nhìn Lê Ngọc Mỹ với ánh mắt hả hê.

Lê Ngọc Mỹ đương nhiên nhìn thấy sự chế nhạo trong mắt Quân Phong Lan, trái tim cô chùng xuống.

Cô liếc nhìn Hứa Thanh Khê nhưng cố không để lại dấu vết, cười nói: "Nhật Đình, em không đồng ý với những gì anh nói.

Sao lại không có gì quan trọng chứ,anh đã cứu mạng em, em nghĩ là một lời cảm ơn thậm chí còn chưa đủ.

"
Miệng cô ta liên tục nói cảm ơn để tỏ sự cảm tạ của minh, nhưng đâu ai biết trong thâm tâm cô không hề nghĩ về điều đó.

Tất nhiên, chỉ có mình Hứa Thanh Khê là người duy nhất nghĩ đến, nhưng dù sao thì trong mắt hai gia đình này, Quân Nhật Đình và Lê Ngọc Mỹ luôn có một mối quan hệ rất tốt.

Việc Quân Nhật Đình cứu Lê Ngọc Mỹ được cho là điều đương nhiên.

Cứ như vậy mà hai gia đình bắt đầu nói chuyện rôm rả hơn.

Hứa Thanh Khê ngồi bên cạnh Quân Nhật Đình, ngơ ngác nghe cuộc trò chuyện của họ, không hề nói lời nào.


Những người khác dường như cũng đã quên hẳn sự xuất hiện của cô.

Hứa Thanh Khê nhìn những người này nói chuyện, trong mắt lộ ra vẻ tự giễu.

Sau khi nói chuyện họ cũng bắt đầu ăn tối.

Không lâu sau bữa tối, cha mẹ Lê Ngọc Mỹ rời đi.

Bà Kim Hồng chờ người lên xe, lập tức quay lại phòng khách.

Mặc dù vừa rồi bà nói chuyện vui vẻ với nhà Lê Ngọc Mỹ, nhưng thật ra bà ta cũng đang rất lo lắng cho vết thương của Quân Nhật Đình.

Không, ngay sau khi khách hàng rời đi, bà lập tức nóng lòng gọi bác sĩ gia đình.

Quân Nhật Đình nhìn hành vi của bả, cảm thấy khá bất lực, nhưng không ngăn cản.

Thế là cả gia đình ngồi ở phòng khách chờ bác sĩ.

Quân Nhật Đình thấy vừa rồi Hứa Thanh Khê ăn không được ngon miệng, không khỏi hỏi: "Có mệt không? Bằng không anh cho người đưa em về trước nghỉ ngơi, anh về sau."
Hứa Thanh Khê sững sờ một chút, sau đó phản ứng lại, liếc mắt nhìn xung quanh, vừa định gật đầu, Fengsu ở đối diện đột nhiên lên tiếng.

"Nếu Hứa Thanh Tuệ mệt thì qua bên nhà mới nghỉ ngơi trước cũng được.

lát ta có chuyện muốn nói với con"
Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy, liếc nhìn Quân Nhật Đình.

Cô có thể nghe ra đây là do cha Quân Nhật Đình cố ý muốn giữ bọn họ lại, nên cuối cùng cô cũng không từ chối mà gật đầu đồng ý.

"Vậy con đi nghỉ ngơi một lát, ba mẹ, cô út, Lê Ngọc Mỹ, nghỉ ngơi sớm một chút."
Cô đứng dậy chào tạm biệt, cố để tỏ ra không hề mất lịch sự.

Rồi bỏ đi dưới cái nhìn thờ ơ của mọi người.

Khi rời khỏi nhà chính, cô không thể không dừng lại nhìn nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng đi về phía ngôi nhà mới.

Chị một lát sau đã đến được nhà mới, nhìn đồ đạc đã có phần thay đổi, trong lòng cảm thấy hỗn độn.

Kể từ lần cuối cùng Lâm Gia Nghi chuyển đến, họ chưa bao giờ quay lại nơi đây.

Tất cả đồ đạc bên trong đã được thay bằng một bộ mới, điều này cho cô linh cảm rằng lần này họ có thể sẽ phải quay lại đây một lần nữa!
Nghĩ vậy, với vẻ mặt khó đoán cô quay trở vào phòng tắm rửa.

Cũng không biết đã qua bao lâu, không đợi được Quân Nhật Đình trở lại, trong lòng cảm thấy có chút bất an, thậm chí hoảng sợ.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng việc nhà họ Quân cự tuyệt cô, nếu không vừa rồi còn có người ngoài như Lê Ngọc Mỹ, vậy mà để con dâu rời đi.


Rõ ràng là cô còn thua kém cả người ngoài.

Cô tự giễu cười, bước ra ban công hít thở chút không khí..

Nhìn thoáng qua, ngôi nhà chính vẫn sáng đèn.

Nó làm cô nhớ đến bầu không khí trên bàn ăn buổi tối, nếu đổi thành cô làm cho Quân Nhật Đình bị thương, có lẽ cô sẽ bị kết tội không dứt, không giống như Lê Ngọc Mỹ, cũng chẳng ai nói gì, thậm chí hai gia đình có thể ngồi vừa ăn vừa nói chuyện hài hoà.

Cô nghĩ, nở một nụ cười mỉa mai rồi thu lại ánh mắt của mình, nhưng laij nhìn thấy Lê Ngọc Mỹ và Quân Nhật Đình đang đi dạo dưới nhà trong vườn.

Dưới ánh trăng, hai người như thật sự trông rất hài hoà, trông rất đẹp đôi.

Trai tài, gái sắc như kim đồng ngọc nữ, Trông thật sự xứng đôi.

Hứa Thanh Khê càng nhìn càng cảm thấy khó chịu.

Cô dần dần cảm thấy không khí xung quanh lắng đọng làm cô thấy khó thở.

Cô ép mình không quan tâm, xoay người lạnh lùng trở về phòng.

Không bao lâu sau khi cô nằm trên giường, Quân Nhật Đình mở cửa bước vào.

Anh thấy Hứa Thanh Khê nằm nghiêng trên giường, tưởng rằng cô đã ngủ, anh cố đi đi thật nhẹ nhàng trách làm thức cô.

Nhưng anh không biết rằng Hứa Thanh Khê chỉ đang giả vờ ngủ.

Cả đêm hôm ấy, hai người vẫn không nói với nhau câu nào.

Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê cùng Quân Nhật Đình thức dậy.

Nhìn Hứa Thanh Khê đang mặc quần áo, Quân Nhật Đình nghĩ đến lời cha mẹ nói đêm qua, nói với cô: "Hứa Thanh Tuệ, tương lai chúng ta sẽ sống ở đây, anh sẽ cho quản gia chuyển đồ về."
Hứa Thanh Khê chỉ khựng lại một chốc khi anh ta nghe thấy những lời này,cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, nói một cách lạnh lùng, "Em biết rồi."
Thấy vậy, Quân Nhật Đình khẽ cau mày.

Mặc dù Hứa Thanh Khê không nói gì, nhưng anh vẫn mơ hồ cảm thấy sự kỳ quái của cô.

Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Thanh Khê với vẻ mặt khó đoán, định nói gì đó nhưng lại thôi..