Sau khi trò chuyện kết thúc, trong phòng trở nên im lặng.

Nhưng không lâu sau, Quân Nhật Đình lên tiếng trước:
"Anh xong rồi, anh xuống dưới nhà trước."
Anh nói xong liền xoay người rời khỏi phòng.

Nhìn bóng anh đi càng lúc càng xa, Hứa Thanh Khê quay đầu lại nhìn chằm chằm cánh cửa trống rỗng, ánh mắt đầy phức tạp.

Cô cũng không để Quân Nhật Đình đợi lâu, cũng nhanh chóng đi xuống lầu.

Lại là một bữa ăn trong yên lặng, không ai nói câu gì.

Sau khi ăn cơm xong, Quân Nhật Đình định đến công ty, nhưng thấy Hứa Thanh Khê cũng đã chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài, cau mày nói: "Em muốn ra ngoài sao?"
Hứa Thanh Khê gật đầu: "Mấy ngày nay em không đến công ty, dự định đi qua đó xem một chút."
Thật ra, cô là không muốn ở lại nhà chính nên quyết định đến công ty.

Tuy tay vẫn chưa lành nhưng cũng không ảnh hưởng đến công việc.

Quân Nhật Đình vốn dĩ muốn cô ở nhà nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên nghị của cô, lời anh định nói cũng trở thành: "Vậy thì anh sẽ đưa em đến đó."
"Không cần, em sẽ bắt taxi đến đó.

Anh cứ đi trước đi."
Hứa Thanh Khê lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ.


Nói xong, cô cũng không quan tâm đến vẻ mặt của Quân Nhật Đình, bỏ đi thẳng.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều đêm qua.

Cô hiện tại đã trở lại, cũng không thể cứ tự lừa mình dối người, cô nên đối mặt với thực tế.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian gần đây, cô ấy luôn phải chịu cảnh được và mất, khiến cô ấy cảm thấy mình không được sống là chính mình.

Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ lại đứng lên và dồn tâm trí cho công việc để sau này không bị tổn thương quá nhiều.

Quân Nhật Đình không biết suy nghĩ trong lòng cô, nhưng anh cũng có thể phát hiện ra những thay đổi trong thái độ của cô và cũng cảm nhận được sự xa lánh của cô.

Anh không thể hiểu tại sao hôm nay mọi chuyện lại trở nên như vậy.

Cuối cùng cũng không hiểu được, tạm thời chỉ có thể để một bên.

Những ngày sau đó, cả hai lại tiếp tục cuộc sống yên bình như thường ngày.

Hứa Thanh Khê hàng ngày đều đến công ty làm việc, mặc dù những chuyện trước trước đó đã lắng xuống nhưng nhiều người vẫn rất phản đối cô và đối xử với cô bằng ánh mắt kì quái.

Hứa Thanh Khê không quan tâm, họ càng giữ thái độ này thì cô ấy càng muốn chứng tỏ mình.

May mắn thay, sự đóng góp của cô ấy xứng đáng để cô ở lại.

Mặc dù cô không hề được hoan nghênh trong công ty nhưng đồ do cô thiết kế được bán rất chạy.

Nhiều người càng ghen tị với cô hơn khi nhìn thấy kết quả này.

Nhưng bọn họ không dám làm gì, chưa kể đến thực lực của Hứa Thanh Khê, công ty còn hai lần liên tiếp giữ cô ấy ở lại, mọi người đều biết có người đứng sau Hứa Thanh Khê giúp đỡ, nên đương nhiên họ không dám dễ dàng xúc phạm cô.

Chưa kể rằng Hứa Thanh Khê còn là một trong những cổ đông của công ty này.

Tất nhiên, họ không biết điều này, nếu không họ sẽ không dám đối xử với cô như vậy trong công ty.

Hôm nay lại đến phiên họp mỗi tháng một lần của công ty.

Quý Ức sắp xếp mọi người từ bộ phận thiết kế đến phòng họp và nói về mục đích chính của cuộc họp.

"Công ty hiện nay có ý định để bộ phận thiết kế của chúng ta đảm nhận một dự án.

Nghe nói đó là thiết kế quần áo bảo hộ y tế.

Yêu cầu về chất liệu vải của bộ quần áo bảo hộ này rất khắt khe.

Nếu chúng ta làm tốt, đến lúc đó quần áo bảo hộ sẽ được phát hành trên toàn quốc, thậm chí có thể được phát hành ở nước ngoài, công ty cũng sẽ cho bộ phận thiết kế của chúng ta một điểm doanh thu như một phần thưởng dựa trên thành tích cuối cùng.


"
Ngay khi cô ấy nói điều này, tất cả mọi người trong phòng họp đều xôn xao hẳn.

Thưởng doanh thu nhỏ,kể cả là số lượng ít, đều là tính từ tổng doanh thu, tính ra cũng hơn lương tháng của bọn họ gấp vài lần..

"Giám đốc có thể yên tâm, chúng tôi đảm bảo sẽ hoàn thành tốt dự án này!"
Làm gì có ai có thù với tiền bạc thông báo vừa đưa ra tất cả mọi người đều lớn tiếng đảm bảo.

Quý Ức lắng nghe mọi người và ra hiệu cho họ im lặng: "Tôi đương nhiên tin rằng chúng ta có thể làm tốt công việc, nhưng có một vấn đề cần chúng ta phải cùng giải quyết."
Mọi người nghe đến đây, vẻ mặt đều là sửng sốt, liền hỏi: "Giám đốc có chuyện gì sao?"
"Đó là vải của quần áo bảo hộ.

Trong nước chỉ có một công ty duy nhất sản xuất.

Chúng ta phải mua vải bảo hộ từ công ty của họ."
Quý Ức nói hết câu, dừng lại nhìn xung quanh lại nói tiếp: "Bên kia cũng là một công ty sản xuất thời trang, tập đoàn Phó Y."
Hứa Thanh Khê lờ mờ cảm thấy quen thuộc khi nghe thấy bốn chữ này.

Nhưng cô chưa kịp nghĩ ra thì Quý Ức đã tiếp tục: "Theo tôi biết, người chịu trách nhiệm về thị trường quần áo là con cả nhà họ Phó: Phan Hữu Nam.

Họ cũng là những công ty nổi tiếng trong giới thời trang ở thành phố này.

Tôi muốn hỏi.

Có ai quen biết người này không? Nếu chúng ta có người quen thì đương nhiên chuyện thương lượng với anh ta có lẽ sẽ suôn sẻ hơn.

"
Khi mọi người nghe vậy, bắt đầu họ nhìn nhau.

"Giám đốc, chuyện này ổn không? Cả hai đều là công ty thời trang"
Ngụ ý là bọn họ là đồng môn và có rất nhiều cạnh tranh, nếu đến tập đoàn Phó Y mà bị rò rỉ kế hoạch thì đương nhiên bọn họ sẽ thua thiệt.

"Đúng thế, Giám đốc, tôi nghĩ vấn đề này nên xem xét cẩn thận."
"Đương nhiên chúng cũng đâu thể cướp dự án trong tay chúng ta?.

Dù sao công ty cũng đã trúng thầu rồi, chẳng qua là sợ bọn họ nhân cơ hội tăng giá."
Hứa Thanh Khê đã nghe bên trái một câu bên phải một câu của họ, cô lại thấy rất ngạc nhiên.

Bởi vì cô nhớ rằng Phan Hữu Nam không phải là người mà muốn mời cô làm nhà thiết kế trong công ty của họ khi Quân Nhật Đình mới trở về nước hay sao?
Cô cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ đến điều này.

Nhưng nghĩ đến dự án của công ty, cô vẫn giơ tay.

"Tôi...!quen anh ta, có lẽ tôi có thể thử."
Khi cô nói điều này, tất cả mọi người đều nhìn cô với sự kinh ngạc.


"Ồ, cô quen anh ta sao? Hứa Thanh Tuệ, hai người thật sự là bạn?"
Hà Thanh Vận không ngờ rằng Hứa Thanh Khê quen biết một người như vậy, giọng nói tràn đầy sự ghen tị.

Hứa Thanh Khê cúi gằm mặt khi nghe được ý mà Hà Thanh Vận muốn ám chỉ.

"Tôi quen ai, làm bạn với ai có liên quan gì tới cô?"
Cô lạnh lùng quay lại.

Quý Ức liếc nhìn hai người họ, khẽ cau mày.

Thực tế, cũng giống như Hà Thanh Vận, cô ta không muốn Hứa Thanh Khê lập công.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ riêng của cô ta, cũng chẳng còn biện pháp nào khác, cô ta chỉ đành để Hứa Thanh Khê đi chuyến này.

Dù sao thì cô ta cũng vừa mới gia nhập công ty, và đây là dự án đầu tiên mà cô ta tiếp quản, vì vậy cô ta không được phép bỏ lỡ.

"Mọi người đừng cãi nhau nữa, chuyến này cứ để Hứa Thanh Tuệ đi thử xem sao."
Cô đã có quyết định trong lòng nên trực tiếp thông báo.

Hà Thanh Vận không phục, muốn bác bỏ, nhưng lại bị chặn lại ngay khi cô ta chuẩn bị lên tiếng.

"Nếu có ai không phục, có thể tự mình đi bàn bạc với bên kia, nhưng bắt buộc phải thành công."
Nghe vậy Hà Thanh Vận cũng không dám nói gì nữa.

Thấy cô ta không định nói gì nữa, Quý Ức quay đầu nhìn Hứa Thanh Khê và cảnh cáo: "Chuyện này tôi sẽ để cho cô đi thử, nhưng cô cũng phải nhớ, đừng quên bài học lần trước.

Nếu như vì cô mà dự án thất bại làm liên luỵ đến mọi người thì dù cho là ai có bảo vệ cô thì nên nhớ tôi cũng sẽ không để cho cô yên.

Hứa Thanh Khê cảm thấy hơi khó chịu khi nghe những lời này.

Nhưng nghĩ đến những gì đã xảy ra trước đó, cô lại nhanh chóng cảm thấy nhẹ nhõm.

"Giám đốc yên tâm, tôi sẽ không cho phép mình mắc sai lầm lần này!"
Cô nói vậy cũng là do cô đã quyết định bắt đầu chú tâm vào công việc.

cô nên bắt đầu bằng một điều gì đấy..