Vì dự án lần này cần Hứa Thanh Khê, Quý Ức cũng không nói gì nữa
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người ra về.

Xu Qingyun thấy rằng chuyện tốt lại rơi vào người Hứa Thanh Khê, trái tim cô ta thấy rất khó chịu.

Cô ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Hứa Thanh Khê, quay người đi đến lối vào hành lang một mình.

"Gia Nghi, tôi thấy thật bất bình cho cậu.

Cậu không biết đâu Hứa Thanh Khê lại được công ty trọng dụng sau một vụ bê bối khác."
Cô ta bắt đầu kể chuyện trong cuộc họp với Lâm Gia Nghi qua điện thoại.

Cô ta cũng nói với Lâm Gia Nghi về tình hình hiện tại của công ty.

"Nhưng cho dù công ty coi trọng cô ta, nhưng vị trí cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì trong công ty.

Hiện tải chẳng có ai muốn nhìn thấy cô ta"
Nói xong, Hà Thanh Vận không thể nhịn được cười.

Cô cười xong thì phát hiện có gì đó không ổn.

Bởi vì cô nói nhiều vậy mà không thấy Lâm Gia Nghi đáp lại.

"Gia Nghi, cô đang nghe tôi nói không?"
Cô cầm điện thoại và nghi ngờ hỏi.

Một lúc lâu, giọng nói yếu ớt của Lục Thiếu Du vang lên trên điện thoại.


"Đang nghe."
Hà Thanh Vận lập tức nghe thấy có điều gì đó không ổn, lo lắng nói: "cô làm sao vậy? Giọng cô yếu lắm."
Tong điện thoại, Lâm Gia Nghi mím môi không muốn nói.

Trong khoảng thời gian này, vì mang thai nên Lâm Gia Nghi phản ứng rất mạnh mẽ.

Có thể nói, cô ta bị đứa nhỏ này tra tấn đến chết đi sống lại.

Nhưng khi nghe tin tức từ Hà Thanh Vận một lần nữa, một sự tức giận không thể giải thích nổi dấy lên trong lòng cô.

Đặc biệt là khi cô nghĩ đến con khốn Hứa Thanh Tuệ, Quân Nhật Đình đã không hề đuổi cô ta ra khỏi công ty sau bao nhiêu rắc rối, nhưng cô lại bị đuổi chỉ vì một lỗi rất nhỏ.

Điều này cho thấy Quân Nhật Đình vẫn quan tâm đến cô ả
Cô ta nghĩ đến đây, trong lòng nổi lên một tia ghen tị.

Tại sao!
Cô ta có thể có được mọi thứ mà không làm gì cả!
Đặc biệt, cô thậm chí đã hy sinh bản thân mình để có được Quân Nhật Đình, thậm chí bây giờ cô đang bị tra tấn dã man cũng không nhận được một tia thương hại từ anh.

Chỉ cần cô nghĩ đến người đàn ông không cho cô bỏ đứa con trong bụng, cô lại càng căm hận.

Cô ta không can tâm!
"Những gì cô nói tôi đều biết, tôi sẽ giải quyết.

cô chỉ cần giúp tôi nhìn chằm chằm vào công ty"
Cô ta nói xong liền cúp máy.

Sau đó cô ngồi trên giường nhìn mặt trời ngoài cửa sổ mà nheo mắt lại.

Nếu cô ấy nhớ không lầm, thì Phan Hữu Nam có vẻ rất quan tâm đến Hứa Thanh Tuệ.

Vị hôn thê của fcy lại là một người bạn thân của cô.

Có lẽ cô ấy có thể bắt đầu từ đây.

Từ những gì Hà Thanh Vận nói vừa rồi, cô ta có thể nghe được rằng công ty rất coi trọng lô quần áo bảo hộ này, nếu để Hứa Thanh Tuệ làm rối tung lên và tổn thất vượt quá ngân sách của công ty, cô sẽ không tin rằng anh Nhật Đình vẫn có thể bảo vệ con chó cái đó.

Dù sao, thứ mà cô ta không có được, cô ta tuyệt không để người khác có được, đặc biệt là Hứa Thanh Tuệ!
Hứa Thanh Khê không hề biết rằng có một âm mưu chống lại cô đang diễn ra.

Sau cuộc họp, cô lập tức kiểm tra thông tin của tập đoàn Phó Y.

Sau khi đã tìm hiểu kĩ, cô bắt đầu đến tập đoàn Phó Y ngay chiều hôm đó.

"Xin chào, tôi là Hứa Thanh Tuệ, đại diện của Công ty ZARY, tôi muốn đến gặp giám đốc tiếp thị Phó Y của bạn."
Cô lịch sự nói chuyện với cô gái lễ tân.

"Xin vui lòng chờ trong giây lát."
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đáp lại với một nụ cười nhẹ, sau đó bắt đầu liên lạc với Phan Hữu Nam.

"Anh Hữu Nam, có một phụ nữ tên là Hứa Thanh Tuệ ở tầng dưới muốn gặp anh và tự xưng là đại diện của ZARY."
Phan Hữu Nam thoáng ngạc nhiên khi nghe tên của Hứa Thanh Tuệ.

" Để cô ấy lên."

Anh trịnh trọng ra lệnh.

Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân nhận được câu trả lời, vì vậy cô ấy đưa Hứa Thanh Tuệ vào thang máy.

Một lúc sau, cả hai đến văn phòng của Phan Hữu Nam.

Hứa Thanh Khê được trợ lý của Phan Hữu Nam dẫn vào văn phòng.

"Anh Hữu Nam, cô Hứa Thanh Tuệ đến rồi."
Anh gõ cửa bước vào, và kính cẩn lui ra ngoài sau khi thông báo.

Sau đó chỉ còn lại hai người trong văn phòng.

Hứa Thanh Khê bắt đầu trước: "Anh Phan Hữu Nam, đã lâu không gặp."
Phan Hữu Nam nhìn Hứa Thanh Khê cười, trong mắt anh có sự ngạc nhiên và tán thưởng.

Anh chỉ cảm thấy Hứa Thanh Khê mà anh nhìn thấy lần này có năng lực và tự tin hơn trước.

Lần này Hứa Thanh Khê đến trong bộ đồ chuyên nghiệp, tươm tất với gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mềm mại và rắn rỏi.

"Quả thực đã lâu không gặp."
Anh đáp lại bằng một nụ cười, sau đó anh để cô ngồi xuôngs.

"Không biết Hứa Thanh Tuệ lần này đến gặp tôi, có chuyện gì vậy?"
Sau khi Hứa Thanh Khê ngồi vào chỗ, anh bắt đầu hỏi.

Hứa Thanh Khê cũng không cắt lời mà nói thẳng ra mục đích chuyến đi của mình.

"Tôi đến đây lần này để thảo luận về việc hợp tác với công ty của anh."
"Ồ? Hợp tác?"
Sau khi nghe những lời của cô, Phan Hữu Nam hỏi với sự quan tâm lóe lên trong mắt anh.

"Tôi nghe nói trên dây chuyền sản xuất vải của công ty anh có loại quần áo bảo hộ y tế có thể dùng để may quần áo bảo hộ y tế.

Công ty chúng tôi vừa nhận được đơn hàng yêu cầu loại vải này.

Vì vậy, tôi muốn hợp tác với công ty anh.

Đây cũng là đôi bên cùng có lợi".

Sau khi Hứa Thanh Khê nói xong, cô bắt đầu nhìn Phan Hữu Nam cười, chờ đợi phản ứng của anh ấy.

Cô vốn tưởng rằng là một doanh nhân, Phan Hữu Nam sẽ không từ chối loại hình kinh doanh tận cửa này, ai biết rằng thực tế hoàn toàn khác với tưởng tượng.

Nhìn thấy Phan Hữu Nam khẽ cau mày, anh có vẻ hơi xấu hổ.

"Anh Hữu Nam có ý kiến ​​khác sao?"
Nhận thấy điều này, Hứa Thanh Khê nhìn thẳng và hỏi một cách lo lắng.

"Vấn đề không phải suy nghĩ của tôi.

Mà đó là loại vải bảo vệ này.

Công ty chúng tôi thực sự đang sản xuất nó, và cũng là trọng điểm sản xuất của chúng tôi.


Tuy nhiên, loại vải này nhằm mục đích sử dụng của công ty và chúng tôi không có ý định muốn bán."
Khi Phan Hữu Nam nói điều này, anh ái ngại nhìn Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê hơi sửng sốt, có vẻ như anh ta không ngờ Tập đoàn Phó Y lại sản xuất loại vải này để sử dụng cho riêng mình.

"Chà, nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể suy nghĩ lại.

Công ty chúng tôi rất xem trọng về chất liệu vải của công ty anh, đặc biệt là danh tiếng của Tập đoàn Phó Y trong ngành khiến chúng tôi ngưỡng mộ.

Chúng tôi hy vọng rằng thông qua sự hợp tác này, Có thể tiến tới hợp tác lâu dài với công ty của anh.

"
Cô cố gắng thuyết phục Phan Hữu Nam, nhưng Phan Hữu Nam không thay đổi nhiều.

"Anh Hữu Nam thực sự không nghĩ lại sao?"
Cô hỏi mà không bỏ cuộc.

Khi nhìn thấy điều này, Phan Hữu Nam khẽ cau mày.

Anh có thể thấy rằng Hứa Thanh Khê là chân thành muốn hợp tác, nhưng rõ ràng quyết định không bán loại vải này của công ty là của ban giám đốc.

Nghĩ đến đây, anh chợt nghĩ ra ý khác.

"Hứa Thanh Tuệ, em xem như này có ổn không? Anh biết em hợp tác với công ty vì em đã tiếp nhận dự án sản xuất quần áo bảo hộ từ các cơ sở y tế.

Anh cũng nghe nói dự án này rất lớn.

Tuy công ty em có Phong Quân đứng sau, Nhưng vẫn là một công ty mới gia nhập ngành.

Các nhà máy của công ty em không thể sản xuất hàng may sẵn trong thời gian quy định.

Nhưng công ty anh có khả năng này.

Nếu công ty của em sẵn sàng thuê công ty anh sản xuất dự án này, anh nghĩ cả hai có thể hợp tác.

"
Sau khi nghe những lời này, Hứa Thanh Khê nhíu mày suy nghĩ.

Cô phải thừa nhận rằng nhận xét của Phan Hữu Nam là đúng.

Bất kể là về vải may hay dây chuyền sản xuất của họ cũng sẽ là một vấn đề.

Nhưng đây không phải là những gì cô có thể quyết định.

"Tôi hiểu đề xuất của anh nhưng tôi cần báo cáo với công ty trước khi có thể đưa ra câu trả lời chính thức.".