Nước Mỹ, sân bay Franken.

Hứa Thanh Tuệ với vẻ ngoài giống Hứa Thanh Khê như đúc mặt một bộ váy ngắn màu sáng, đeo kính đen, kéo hành lý nghênh ngang đăng ký.

Chỉ thấy trên vé máy bay của cô ta ghi điểm đến là thủ đô nước Z.

Đúng vậy, cô ta dự định về nước một chuyến, tuy nhiên vẫn là bí mật về nước.

"Không cần thông báo, con trở về sẽ không ảnh hưởng kế hoạch của chúng ta."
Cô ta cầm điện thoại nói với Hứa Hải Minh.

"Được, tất cả nghe con."
Hiển nhiên Hứa Hải Minh có chuyện gì cũng sẽ nghe theo lời con gái, gật đầu đáp lại.

Hứa Thanh Tuệ nhếch miệng, có thể thấy được tâm trạng không tệ.

"Vậy cứ như thế đi, con lên máy bay trước."
Hứa Hải Minh gật đầu, dặn dò: "Chú ý an toàn, chờ khi đến bố sẽ đi đón con."
Hứa Thanh Tuệ gật đầu, cúp điện thoại.

Mà Hứa Thanh Khê cũng không biết mấy chuyện này, cũng không biết cô lại bị người ta để mắt tới nữa.

Sau khi cô về đến nhà thì lấy danh thiếp mà Lý Dương Châu đưa cho cô ra, suy tư.


Muốn nói lúc này nên rèn sắt khi còn nóng, nhận thêm mấy buổi phỏng vấn, như vậy chắc chắn sẽ có ích cho con đường thiết kế sau này của cô.

Nhất là mấy nhà tạp chí muốn hẹn phỏng vấn cô cũng không phải là tạp chí nhỏ, đều là những tạp chí có danh tiếng trong giới.

Cũng bởi như thế nên cô mới do dự, không biết nên chọn ai.

Cuối cùng, cô quyết định chờ đến tối sẽ hỏi Quân Nhật Đình.

Cứ như vậy, cô để nó qua một bên, quay người tập trung vào bản thảo thiết kế.

Dù sao nếu như đã nhận một phần bản thảo thì cô cũng phải cho ra một bản thảo thiết kế không tệ mới được.

Chờ đến tối, Quân Nhật Đình tan tầm trở về thì thấy Hứa Thanh Khê còn đang làm việc.

Bóng lưng mảnh khảnh dưới ánh nắng chiều đó khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên rất ấm áp, khiến anh cảm thấy thỏa mãn trong lòng.

"Vẫn chưa làm xong sao?"
Anh đi lên, ôm cô vào lòng.

Hứa Thanh Khê cảm nhận được hơi thở của anh, lúc này mới sực tỉnh.

"Anh tan ca rồi?"
Cô nói xong thì liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, hoảng sợ nói: "Trời, đã sáu giờ rồi, em còn chưa thay quần áo, anh đợi em một chút."
Dứt lời, cô rời khỏi ngực Quân Nhật Đình, vội vàng đi vào phòng tắm.

Quân Nhật Đình cũng không có ngăn cản, ánh mắt dịu dàng nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô.

Chợt anh liếc qua nhìn bản thảo vẽ của Hứa Thanh Khê, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc chấn động trước cái đẹp.

Chỉ thấy bản vẽ đó là một bộ Hán phục đã được cách tân, vô cùng đẹp, rất thích hợp với khẩu vị của mấy cô thiếu nữ bây giờ.

Đồng thời trong lòng cũng không nhịn được mà cảm thán, anh luôn cảm thấy lúc trước Hứa Thanh Khê đi học tài chính là lãng phí khả năng trời phú của cô.

Anh suy nghĩ miên man, Hứa Thanh Khê bên kia cũng chuẩn bị gần xong.

Cô mặc một bộ váy liền áo màu lam nhạt, mái tóc dài đen nhánh bị cô tùy ý bới ở sau ót, chỉ còn sót lại mấy sợi tóc tùy ý rũ xuống hai bên mặt.

Bởi vì thời gian không đủ nhiều nên cô cũng không có trang điểm tinh xảo lắm nhưng như vậy càng lộ rõ vẻ đẹp trời phú của cô.

"Em xong rồi!"
Cô rực rỡ hẳn lên lại xuất hiện trong phòng.

Quân Nhật Đình nhìn cô, trong mắt chợt lóe lên u quang.

"Rất xinh đẹp."

Anh mỉm cười khích lệ khiến nụ cười trên mặt Hứa Thanh Khê càng thêm xán lạn.

"Đi thôi, anh đặt nhà hàng xong rồi."
Cô chủ động khoác tay Quân Nhật Đình đi ra ngoài.

Mạc Ly nhìn thấy hai người xuống lầu thì lập tức đứng bật dậy từ ghế salon.

Cô ta liếc mắt nhìn Hứa Thanh Khê rực rỡ, ánh mắt lóe lên vẻ ghen ghét, nhưng bị cô ta nhanh chóng che đậy, chuyển mắt nhìn Quân Nhật Đình.

"Cậu chủ, cậu chủ muốn đi ra ngoài sao?"
Quân Nhật Đình lạnh lùng lườm cô ta một chút, vuốt cằm nói: "Ừ, cô ở nhà trông coi, không cần đi theo."
Mạc Ly mím môi, rất không cam lòng.

"Sao có thể như vậy được? Lỡ như..."
"Ừm?"
Cô ta lời còn chưa nói hết thì bị Quân Nhật Đình hừ một cái, dọa cho không dám nói tiếp nữa.

"Đi thôi!"
Quân Nhật Đình thấy cô ta không nói gì nữa thì quay đầu nói với Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê gật đầu, đi theo Quân Nhật Đình ra ngoài.

Mạc Ly nhìn bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt rất không cam lòng.

Nhất là trừng mắt nhìn bóng lưng Hứa Thanh Khê, chỉ hận không thể đâm hai lỗ trên người cô.

Hứa Thanh Khê cũng phát hiện ra nhưng cô không thèm để ý, đi theo Quân Nhật Đình lên xe đi tới nhà hàng đã đặt trước.

Theo hai người rời đi, người đàn ông vốn luôn theo dõi ở bên ngoài cũng nhíu mày, sau đó vội vàng đi theo.

Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê cũng không biết, hai người xuống xe ở một nhà hàng cao cấp trong thành phố.

Chờ gọi món xong thì hai người nói chuyện phiếm.

Đang nói chuyện thì Hứa Thanh Khê nhớ đến chuyện phỏng vấn thì nói luôn cho Quân Nhật Đình nghe, muốn anh góp ý cho mình.

"Anh nói xem em nên nhận phỏng vấn của nhà nào trong mấy nhà tạp chí này? Em cảm thấy thực lực của bọn họ cũng không khác nhau mấy.”
Cô nói cho anh nghe tin tức của mấy nhà tạp chí, chần chờ nhìn Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình cũng không có kinh ngạc, khi biết được Hứa Thanh Khê nổi tiếng thì anh đã tính trước là sẽ có tình huống như vậy.

Anh trầm ngâm một lát, rồi nói: "Mấy nhà tạp chí này cũng cũng không tệ, nếu như suy nghĩ muốn phát triển lâu dài thì anh đề nghị em nên chọn Thời Trang Siêu Sao, tạp chí này không tệ, giá cả cũng cao hơn những nhà khác, ngoại trừ nổi tiếng thì phía sau nó còn có nhãn hiệu quốc tế LADL tài trợ, có quan hệ cũng tốt."
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì hơi suy tư.

"Được, vậy em sẽ đồng ý phỏng vấn với nhà tạp chí này."
Cô lại cười nói, Quân Nhật Đình gật đầu, hai người lại nói về mấy chuyện khác.


Bởi vì hôm nay rất vui nên Hứa Thanh Khê uống một chút rượu.

Đến khi rời đi thì cô hơi say rượu, đi đường cũng không vững.

Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê say rượu, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, thậm chí cũng đã quen với tửu lượng ba ly là ngất luôn này của cô.

Anh vịn Hứa Thanh Khê lên xe, lần này Hứa Thanh Khê không có làm ầm ĩ như lần trước nhưng lại càng quấn quýt lấy anh.

Cả người cô như là bạch tuộc, ôm chặt Quân Nhật Đình.

Cũng may là đường về cũng không phải là Quân Nhật Đình lái xe, nếu không thì chắc chắn hai người sẽ gây tai nạn mất.

"Không được quậy nữa."
Mặc dù Quân Nhật Đình rất thích vẻ nhiệt tình của Hứa Thanh Khê khi say rượu nhưng cũng chỉ là giới hạn ở trong phòng.

Bây giờ đang ở trên xe, anh chỉ có thể nhìn món ngon trước mắt mà không thể ăn, hơn nữa con dã thú trên người anh lại bị Hứa Thanh Khê không ngừng trêu chọc mà đã hoàn toàn thức tỉnh khiến anh rất khó chịu.

"Không muốn."
Hứa Thanh Khê nắm chặt ngực áo Quân Nhật Đình, gương mặt đỏ hồng không ngừng cọ vào đó, không hề biết mình đang tìm đường chết.

Quân Nhật Đình thở một hơi khí lạnh, lạnh giọng ra lênh cho tài xế phía trước: "Nhanh về đi!"
Lái xe nghe vậy thì không dám thất lễ, lập tức đạp chân ga tăng nhanh tốc độ.

Lộ trình vốn phải khoảng mười phút mới tới thì giờ chỉ năm phút là tới.

Sau khi về đến thì Quân Nhật Đình ôm Hứa Thanh Khê xuống xe, nhanh chân đi thẳng về phòng mình.

Mạc Ly nghe động tĩnh phía bên ngoài thì mừng rỡ từ phòng khách chạy ra.

"Cậu chủ..."
Cô ta mỉm cười kêu lên, Quân Nhật Đình hoàn toàn không để ý tới cô ta, ôm Hứa Thanh Khê đi lên lầu.

Lúc này toàn bộ tâm tư của anh đều tập trung vào người phụ nữ trong ngực, chỉ muốn nhanh chóng về đến phòng, mạnh mẽ trừng phạt người phụ nữ đang làm loạn trong ngực anh.

Hứa Thanh Khê còn không biết nguy hiểm đến gần, vừa chọc ghẹo Quân Nhật Đình vừa cười lên khanh khách.

Mạc Ly nhìn bóng lưng hai người rời đi, siết chặt quả đấm, mặt mũi vặn vẹo không ra hình dạng..