Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê ngủ đến trưa mới dậy, cơ thể cô đau như thể bị xe cán qua vậy, đau đến mức cô liên tục suýt xoa.

Trong lúc đang lúc mơ màng, cô bỗng nhiên đơ người…
Bởi ký ức ngày hôm qua bỗng ùa về, cô thật sự là muốn tự đào hố để chôn mình.

Đúng thật là rượu say thì bay não, về sau cô sẽ không uống rượu với Quân Nhật Đình nữa, nếu không cô cũng không biết bản thân mình có thể làm những chuyện gì nữa.

Cô nằm trên giường một lúc, chờ cơn đau trên người dịu đi mới rời giường.

Mạc Ly thấy Hứa Thanh Khê dậy muộn, đặc biệt là khi thấy những vết ô mai trên người cô, trong mắt hiện lên ghen tị, nhịn không được chọc ngoáy vài câu.

“Làm mợ chủ sướng thật, không như cậu chủ chúng ta, thức khuya dậy sớm, buổi tối còn phải tăng ca, về nhà còn không được nghỉ ngơi.”
Hứa Thanh Khê nghe được, bước chân chững lại.

Cô đưa mắt nhìn sang Mạc Ly, nheo mắt, chế nhạo: “Cô Mạc, ý kiến của cô tôi xin tiếp thu, tối đến tôi sẽ hỏi ý của Quân Nhật Đình về chuyện này.”
Dứt lời, cô cũng chả để ý Mạc Ly nữa, xoay người đi vào phòng ăn.

Bởi vì câu nói của cô, vẻ mặt Mạc Ly khẽ thay đổi, cũng lo lắng cô thực sự sẽ đi nói với cậu chủ.

Cô ta đi tới bên cạnh Hứa Thanh Khê, chẳng nói được lời gì cho mát tai, chỉ có thể cắn răng tức giận nói: “Loại phụ nữ như cô, ngoài việc đi mách lẻo ra thì còn làm được việc nào khác không?”
Hứa Thanh Khê chế nhạo: “Cô Mạc, mách lẻo cũng cần kĩ năng nhé, có giỏi cô đi thử đi.”

Mạc Ly không nghĩ Hứa Thanh Khê sẽ trả lời như vậy, trong chốc lát cũng không biết phản bác kiểu gì.

Hứa Thanh Khê thấy khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô ta, khẽ cười, mặc kệ, bắt đầu dùng bữa.

Mười mấy phút sau, sau khi cô ăn xong, chuẩn bị tới công ty một chuyến, nói cho bên kia biết chuyện cô đồng ý phỏng vấn.

Ở công ty, Lý Dương Châu nghe tin Hứa Thanh Khê đồng ý trả lời phỏng vấn, mỉm cười chấp nhận: “Nếu như vậy, bên cô muốn hợp tác như thế nào cứ nói với chúng tôi, tôi sẽ bảo người dốc hết sức phối hợp với cô.”
Dù thế nào đi chăng nữa, việc Hứa Thanh Khê đồng ý trả lời phỏng vấn đối với công ty đã là một việc rất tốt rồi, còn có thể đánh bóng được tên tuổi của công ty.

Hứa Thanh Khê dĩ nhiên cũng có thể hiểu được điều này, mới chấp nhận trả lời phỏng vấn.

Quý Ức biết Hứa Thanh Khê sẽ đồng ý phỏng vấn, tức đến nỗi vẽ nghệch cả ra, bản thảo sắp thiết kế xong cũng bị hỏng.

Trong lòng tràn đầy tức giận và không cam tâm.

“Hứa Thanh Tuệ con mẹ nó là cái số chó gì vậy, chuyện gì tốt cũng đến tay cô ta!”
Hứa Thanh Khê không hề biết cơn giận trong lòng cô ta, sau khi báo cáo với Lý Dương Châu thì bèn gọi cho người phụ trách của Bậc thầy thời trang.

Hai người chốt thời gian phỏng vấn sẽ vào chiều ngày mai.

Buổi tối, Hứa Thanh Khê cũng nói chuyện này với Quân Nhật Đình.

“Vậy ngày mai anh sẽ bảo Hà Văn Tuấn đẩy hết lịch hẹn buổi chiều để đi cùng với em.”
Quân Nhật Đình khẽ cau mày lo lắng đáp lại.

Hứa Thanh Khê lắc đầu: “Không cần đâu, tự em có thể đi được, anh cứ bận việc của anh đi.”
Quân Nhật Đình vẫn còn định nói gì đó, nhưng lời vẫn chưa ra khỏi miệng chợt bị Hứa Thanh Khê giành nói trước: “Mỗi ngày anh đều rất bận, không cần phải lo lắng cho em, hơn nữa, mấy người kia chẳng phải đều đi hết rồi hay sao? Sẽ không có nguy hiểm gì đâu, vả lại còn có cô Mạc đây.”
Quân Nhật Đình nghe vậy cũng không kiên trì nữa.

Nhưng sau khi ăn cơm xong, anh gọi Mạc Ly đến phòng làm việc.

“Cậu chủ, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”

Mạc Ly vui vẻ bước vào trong phòng.

Quân Nhật Đình nhìn thấy cô ta, nhíu mày nói: “Ngày mai mợ chủ sẽ đi phỏng vấn, tôi không muốn có bất cứ việc gì ngoài ý muốn xảy ra nữa, nếu không cô tự thu dọn đồ rồi biến đi!”
Mạc Ly nghe vậy, nụ cười chợt trở nên gượng gạo.

Cô cắn chặt răng, hai tay túm chặt ống quần.

“Vâng.”
Cô ta dồn hết sức lực mới nén lại được lửa giận trong lòng, cắn răng trả lời.

Quân Nhật Đình dường như không hề nghe thấy giọng nói bất thường của cô ta, sau khi bàn giao xong, vẫy tay ra hiệu bảo cô ta đi ra.


Mạc Ly xoay người rời đi, lúc cô ta xoay người vẻ mặt bỗng trở nên u ám.

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Quân Nhật Đình đã đến công ty rồi.

Buổi chiều vì có lịch hẹn phỏng vấn cho nên cả buổi sáng Hứa Thanh Khê luôn ở nhà chuẩn bị.

Đến giờ, cô mới cùng với Mạc Ly đến tòa soạn tạp chí Bậc thầy thời trang.

Đi xe gần nửa tiếng, hai người đã tới một tòa văn phòng.

So với văn phòng của tập đoàn Quân thị thì văn phòng này khá là phổ thông.

“Cô Hứa, bên này.”
Hai người vừa xuống xe thì có một trợ lí đến chào hỏi, dẫn hai người vào công ty.

Khi bóng dáng hai người biến mất sau cổng lớn tòa soạn tạp chí, một chiếc màu đen từ từ đi ra.

Người đàn ông trên xe lại chính là người mấy hôm nay luôn theo dõi nhà họ Quân.

“Có vẻ hôm nay là cơ hội tốt để ra tay.”
Anh ta dùng ống nhòm để nhìn Hứa Thanh Khê, khóe môi nhếch lên.

Hứa Thanh Khê không hề hay biết điều này.

Sau khi theo sau trợ lí vào tòa soạn, thì đi gặp mặt biên tập viên buổi phỏng vấn.

Sau màn chào hỏi, hai người bước vào chủ đề chính ngày hôm nay.

Một người hỏi, một người trả lời, có kinh nghiệm lần phỏng vấn trước, Hứa Thanh Khê trả lời rất trôi chảy.

Dù vậy nhưng buổi phỏng vấn vẫn kéo dài đến tối muộn.

“Thật ngại quá, làm lỡ thời gian của cô Hứa.”
Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, biên tập cười xin lỗi Hứa Thanh Khê.

“Không có gì, vậy tôi đi trước nhé.”
Hứa Thanh Khê mỉm cười trả lời.

Biên tập gật đầu, đưa cô đến cổng tòa soạn: “Cô Hứa đi thong thả, sau khi có bản thảo, tôi sẽ báo với cô ngày nào phát hành và sẽ gửi cô một bản mẫu.”
“Làm phiền rồi.”
Hứa Thanh Khê không từ chối, chào tạm biệt một lần nữa rồi cùng Mạc Ly rời đi.


Sau khi hai người rời đi không lâu, Mạc Ly đến bãi đỗ xe lấy xe, Hứa Thanh Khê một mình đứng đợi ở trên đường.

Người đàn ông vẫn luôn đợi ở ngoài thấy vậy, cảm giác thời cơ đã đến.

.

ngôn tình tổng tài
Anh ta lái xe dừng ở vị trí đối diện Hứa Thanh Khê, xuống xe, đi thẳng về phía Hứa Thanh Khê.

Cố Thanh Khê không nhận thấy nguy hiểm tới gần.

Cô cúi đầu trả lời tin nhắn Quân Nhật Đình gửi tới.

“Đã phỏng vấn xong rồi, đang chuẩn bị trở về.”
Chỉ là tin nhắn đã gửi đi nhưng vẫn chưa thấy trả lời, điều này khiến cô có chút hụt hẫng.

Khi cô đang cất điện thoại đi, thì bị va mạnh một cái, chiếc điện thoại rớt xuống đất.

“Xin lỗi.”
Người đàn ông nhặt điện thoại lên với vẻ mặt buồn bã, lí nhí xin lỗi.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy anh ta là một chàng trai khá điển trai, cũng không nhìn nữa, nhận lại điện thoại.

“Không sao, là do tối nghịch điện thoại nên không nhìn đường, không phải lỗi của anh.”
Vừa nói cô vừa tránh sang một bên nhường đường cho chàng trai nọ.

Người đàn ông thấy vậy, ánh mắt lóe lên.

Anh ta nhìn xung quanh, không có ai chú ý tới bên này, đương lúc anh ta định bịt miệng cô bắt người, thì bên cạnh bỗng có tiếng phanh xe, làm cho anh ta phải dừng lại.

Lại nghe thấy cô gái bên cạnh reo lên: “Nhật Đình, sao anh lại tới đây.”
Quân Nhật Đình?
Người đàn ông nheo mắt, không dấu vết liếc ra sau, thấy Quân Nhật Đình ngồi trên xe, vẻ mặt dịu dàng nhìn Hứa Thanh Khê.

“Vừa mới tan làm, cũng tiện đường nên tới đón em.”.