Mạc Ly hoảng sợ rồi cảnh giác nói: "Là người nào?"
Mạc Truy nghe thấy vậy thì bước ra từ bóng tối.

"Là anh."
Đôi mắt sâu thẳm của cậu ta nhìn Mạc Ly, trong ánh mắt cậu ta rất phức tạp.

Mạc Ly nhìn thấy là Mạc Truy thì cô ta thả lỏng cơ thể.

"Hơn nửa đêm anh ở dưới phòng em làm gì?"
Cô ta tức giận nói.

Mạc Truy đi đến gần cô ta, sau đó nhìn qua bộ đồ cô ta đang mặc, câu ta biết rồi nhưng vẫn hỏi: "Vì sao anh ở đây không quan trong, em đang định đi đâu vậy?"
Mạc Ly không trả lời được.

cô ta định tìm một cái cớ khác thì Mạc Truy bên kia vẫn nói tiếp.

"Hơn nửa đêm, em không nghỉ ngơi, không bật đèn trong phòng, không đi ở cửa mà lại nhảy từ cửa sổ ra, em đang định làm gì?"
Mạc Ly bị cậu ta nói thì hơi chột dạ.

"Em..."
Cô ta như bị đơ người, cô ta đang cố gắng tìm một cái cớ thích hợp cho bản thân.


Nhưng trước khi cô ta nói xong thì đã bị Mạc Truy nói tiếp.

"Em muốn đi tìm Lê Ngọc Mỹ đúng không!"
Đây không phải câu hỏi mà là câu khẳng định, câu nói này làm cho vẻ mặt của Mạc Ly tái nhợt.

"Làm sao anh biết?"
Cô ta trầm giọng hỏi, cuối cùng cô ta nghĩ ra điều gì đó rồi cắn răng nói: "Anh điều tra em?"
Mạc Truy không phủ nhận.

"Đúng vậy, nếu em biết anh điều tra em thì có biết bản thân mình suýt nữa phạm phải tội lớn không?"
Mạc Ly không nói gì nhưng vẻ mặt tội lỗi trên khuôn mặt cô ta đã làm cho người khác biết đáp án.

Mạc Truy thấy thế thì rất tức giận, sau đó cậu ta càng cảm thấy thất vọng.

"Em có biết hành vi của mình đang phản bội anh trai không?"
Nghe vậy thì Mạc Ly khẽ run lên.

"Em không phản bội cậu chủ?"
Mạc Ly im lặng.

Mạc Truy tháy vậy thì tức giận nói: "Được, dù anh tin em không phải là người như vậy, nhưng cậu chủ có tin không?"
Mạc Ly mím môi.

Cô ta biết chắc chắn cậu chủ không tin tưởng chuyện này.

Nhưng mà cô ta không cam lòng.

Mạc Truy nhìn vẻ mặt của cô ta thì biết suy nghĩ trong lòng cô ta, trong mắt cậu ta rất phức tạp.

Cậu ta không vạch trần cô ta nhưng cậu ta cảnh cáo nói: "Nhân lúc bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì thì em đừng làm những chuyện điên rồ nữa, nếu không đợi khi anh trai phát hiện thì không ai cứu được em."
Mạc Ly cúi thấp đầu xuống nắm chặt lòng bàn tay, hình như cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định.

Mạc Truy thấy thế thì ra một đòn cuối cùng.

"Em phải biết rõ ràng cách anh trai sử những kẻ phản bội là trục xuất và có thể giết chết, em có muốn bị anh trai chán ghét mà vứt bỏ không?"
"Không!"
Mạc Ly gần như cãi lại theo bản năng.

Nhưng cô ta cũng tỉnh táo lại, thì cả người đỏ đầy mồ hôi.

Làm sao cô ta lại có những hành động điên rồ như vậy?
Theo tính cách của cậu chủ, nếu biết cô ta cấu kết với người bên ngoài phản bội anh thì dù không làm sao nhưng lúc đó chắc chắn cậu chủ sẽ trực xuất và chán ghét cô ta.

Chỉ cần nghĩ đến việc cậu chủ ở xa cô ta có khi còn chán ghét vứt bỏ mình thì trong lòng cô ta cảm thấy rát đau lòng, cô ta khó chịu không hô hấp được.


Mạc Truy nhìn thấy cô ta dần tỉnh táo lại thì cậu ta thở phào nhẹ nhõm sau đó trong lòng cậu ta cũng cảm thấy rát khó chịu.

Nhưng mà cậu ta nhanh chonhs thu hồi cảm xúc của mình, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mạc Ly thì biết trong lòng cô ta rất khó chịu cậu kéo tay cô ta nói.

"Em biết sửa lỗi sai là đúng, đúng lúc lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, vì không lãng phí thời gian em đi ra ngoài bây giờ chúng ta đi uống rượu đi."
Nói xong thì cậu ta không cho Mạc Ly cơ hội từ chối, dẫn cô ta đi ra ngoài.

Nhưng bọn họ không biết là những hành động của mình đều bị Quân Nhật Đình nhìn thấy.

Anh nhìn theo bóng lưng biến mất của hai người cho đến khi họ biến mất thì anh mới đi về phòng.

Lại nói đến Mạc Ly bị Mạc Truy đãn vào quán bar, vừa ngồi xuống thì Mạc Ly liên tục uống rượu.

Cô ta cảm thấy rát buồn bã và kiếm cớ để giải tỏa nỗi buồn.

Mạc Truy ở bên cạnh quan sát, tuy rằng đau khổ nhưng cậu ta cũng không mở miệng khuyên cô ta.

Không biết qua bao lâu Mạc Ly uống hơi say, cô ta cầm lấy ông tay áo của Mạc Truy vừa khóc vừa cười nói.

" Mạc Truy, anh nói vì sao trước đây ở bên cạnh cậu chủ lâu như vậy, mà tại sao cậu chủ không để ý đến em?"
Mạc Truy mím môi nói: "Em say rồi!"
Cậu ta nỗ lực an ủi Mạc Ly nhưng Mạc Ly lại hất tay cậu ta ra.

"Không phải, em không say, là cậu chủ thiên vị."
Cô ta khóc lóc kể lể những ủy khuất trong khoản thời gian này.

Mạc Truy nghe thấy thế thì rát đau lòng: "Anh trai đã có người yêu, Mạc Ly, em phải học cách buông tay đi."
Cậu ta muốn khuyên cô ta buông tay.

Mạc Ly hơi sửng sốt sau đó nước mắt rưng rưng lắc đầu nói: "Em không buông tay được, em thật sự rất thích cậu chủ, căn bản em không có cách nào khống chế việc đó được."
Cô ta vừa nói vừa đau buồn nhìn Mạc Truy, giống như đang cầu xin sự tha thứ, cô ta hỏi: "Anh nói, bây giờ em nên làm gì?"
Mạc Truy nhìn thấy ánh mắt đau buồn của cô ta thì trong lòng cậu ta cũng rất đau khổ.

Cậu ta cũng không biết bây giờ mình nên làm cái gì?
Hơn nữa cậu ta cũng thích cô ta, mà cô t có biết chuyện đó không?
Cậu ta nghĩ nhìn Mạc Ly, định nói nhưng không nói ra được câu nào.

Cuối cùng, cậu ta đè xuống những câu định nói ra, rồi đề nghị cô ta: "Uống rượu đi! Chúng ta uống say thì không phải nghĩ cái gì nữa."
Hình như Mạc Ly nghe hiểu câu này.

Bằng cách này acr hai day khướt trong quán bar, cuối cùng phải dỡ nhau đi ra ngoài.

Nhưng mà những chuyện này lại không bị ai chú ý.


Trong nháy mắt thời gian đã trôi qua nửa tháng, cuộc sống vẫn êm đềm như vậy.

Nhưng mà chuyện khác biệt là cuộc chiến giữa nhà họ Quân và nhà họ Lê ngày càng gay gắt.

Lúc đầu mọi người ở thủ đô đều hóng hớt xem náo nhiệt nhưng bây giờ thì bọn họ lại bình tĩnh đặt cược.

Họ đặt cược xem người chiến thắng cuộc chiến này là ai.

Nhưng mà trong cuộc chiến kinh doanh này người được hưởng lợi lớn nhất vẫn là người phụ trách của Thánh Đức.

Vì hai nhà tranh đoạt mà giá cổ phiếu của Thánh Đức từ bảy mươi nghìn nên đến hơn tám mươi nghìn, có thể nói đây là giá cổ phiếu cao nhất ở thị trường chứng khoán hiện tại.

Mà giá cổ phiếu này cũng không phải là giá cuối cùng, nó đang có xu hướng tăng lên.

Hầu hết các nhà đầu tư đi theo cũng đang kiếm được rất nhiều tiền.

Tập đoàn Lê Thị.

Cha Lê sau khi biết giá cổ phiếu của Thánh Đức vãn đang tăng cao ngát trời thì khi Lê Ngọc Mỹ nói tiếp tục thì ông đã bảo cấp dưới tạm thời dừng lại.

Lê Ngọc Mỹ biết được tin này thì lập tức đi tìm cha.

"Cha, vì sao cha lại bảo bọn họ dừng lại?"
Cô ta không vui nói, dưới cái nhìn của cô ta thì chỉ cần một chút nữa thôi, cô ta có thể nắm giữ được tập đoàn Quân Thị, đột nhiên bây giờ chắc chắn tập đoàn Quân Thị đang trong giai đoạn thiếu tiền.

Cha Lê lặng lẽ nhìn đứa con kiêu hãnh của mình, trong mắt ông ta hiện lên sự thất vọng.

" Ngọc Mỹ, cha biết con đinh làm cái gì, nhưng thị trường bây giờ không thích hợp để Lê Thị ra tay nữa, cho dù công ty uốt cũng không đáng giá mười hai triệu tỷ, hơn nữa, cho dù nhà họ Quân chiếm được nó thì cũng tập một ít rắc rối cho bọn họ, không cần phải chết như vậy."
Ông ta nói chuyện nghiêm túc và khuyên bảo cô ta, ông ta cũng nói ra những lo lắng trong lòng mình.

Nhưng mà Lê Ngọc Mỹ không nghe lọt câu nào cả.

"Cho đến bây giờ rất nhiều người thua cuộc vì sự nhát gan, đối với con mà nói thì Quân Nhật Đình bắt buộc phải có được công ty này, công ty này trị giá mười hai triệu tỷ!"
Cô ta nó xong thì lại nghĩ ra chuyện gì đó nói tiếp: "Con biết cha đang lo lắng chuyện gì, nhưng với tình hình bây giờ thì Quân Nhật Đình không có khả năng giở trò với chúng ta, cho nên ta cứ xem đi! Hơn nữa, trước đây con chịu nhục như vậy thì bây giờ con bắt anh ta phải hối hận!".