Hai ngày sau, trái lại thời gian trôi qua thật yên ả.

Bên phía điều tra Hứa Thanh Tuệ cũng đã có kết quả.

Bọn họ có thể xác định cuối cùng hợp đồng cũng về tay của tập đoàn Quân Thị.

Bởi vậy nên cô ta phái cấp dưới cử đại diện đến thương lượng thời gian ký hợp đồng với tập đoàn Quân Thị.

Sau khi Hà Văn Tuấn chọn được thời gian thích hợp, lập tức đến báo cáo với Quân Nhật Đình.

“Tổng giám đốc, chúng ta đã chọn được thời gian thích hợp rồi, chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng vào ngày mốt tại khách sạn Phù Lan.

Quân Nhật Đình nghe vậy, tay ngừng lại.

Anh nhớ đến đến cuộc họp lúc trước, ánh mắt tối sầm lại, cười lạnh: “Đến lúc đó thì phái người qua, nếu họ không muốn ký, hợp đồng sẽ hết hiệu lực, sau đó để người của chúng ta trực tiếp về ngay.”
Hà Văn Tuấn rất ngạc nhiên, anh không biết những gì đã xảy ra ở cuộc họp ngày hôm đó có liên quan gì đến chuyện này, mặc dù cảm thấy yêu cầu của Giám đốc điều hành của mình hơi kỳ lạ, nhưng anh ấy không hỏi nhiều, quay ra thu xếp.

Khi đến ngày ký hợp đồng chính thức, giám đốc truyền thông của tập đoàn Quân Thị sẽ đại diện đến để ký.

Khi giám đốc truyền thông ký xong hợp đồng ở khách sạn, người phụ trách của Thời Thế – tổng giám đốc Thừa Khải vẫn chưa đến.


Mới đầu anh cũng không để ý lắm, dù sao thì thời gian ký kết hợp đồng vẫn chưa tới.

Tuy nhiên, thời gian trôi qua, đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua kể từ thời điểm ký kết, đại diện Thời Thế vẫn chưa tới.

“Lý Thanh, đây là tình huống gì vậy, cậu gọi điện thoại báo cho trợ lý Hà Văn Tuấn xem sao.”
Giám đốc truyền thông cau mày ra lệnh cho trợ lý bên cạnh.

Ngay lúc trợ lý đang chuẩn bị liên lạc, cửa phòng họp từ bên ngoài đẩy vào.

“Xin lỗi tôi tới trễ.”
Người vào thì nói xin lỗi đấy, nhưng trên mặt không có chút áy náy nào, thậm chí còn không ra dáng nghiệp vụ cho lắm.

Nếu như Hà Văn Tuấn ở đây thì anh có thể nhận ra ngay đây rõ ràng là tên đã ăn nói lỗ mãng trước mặt Quân Nhật Đình ở cuộc họp lần trước – Khương Thừa Khải.

Hai ngày sau, trái lại thời gian trôi qua thật yên ả.

Bên phía điều tra Hứa Thanh Tuệ cũng đã có kết quả.

Bọn họ có thể xác định cuối cùng hợp đồng cũng về tay của tập đoàn Quân Thị.

Bởi vậy nên cô ta phái cấp dưới cử đại diện đến thương lượng thời gian ký hợp đồng với tập đoàn Quân Thị.

Sau khi Hà Văn Tuấn chọn được thời gian thích hợp, lập tức đến báo cáo với Quân Nhật Đình.

“Tổng giám đốc, chúng ta đã chọn được thời gian thích hợp rồi, chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng vào ngày mốt tại khách sạn Phù Lan.

Quân Nhật Đình nghe vậy, tay ngừng lại.

Anh nhớ đến đến cuộc họp lúc trước, ánh mắt tối sầm lại, cười lạnh: “Đến lúc đó thì phái người qua, nếu họ không muốn ký, hợp đồng sẽ hết hiệu lực, sau đó để người của chúng ta trực tiếp về ngay.”
Hà Văn Tuấn rất ngạc nhiên, anh không biết những gì đã xảy ra ở cuộc họp ngày hôm đó có liên quan gì đến chuyện này, mặc dù cảm thấy yêu cầu của Giám đốc điều hành của mình hơi kỳ lạ, nhưng anh ấy không hỏi nhiều, quay ra thu xếp.

Khi đến ngày ký hợp đồng chính thức, giám đốc truyền thông của tập đoàn Quân Thị sẽ đại diện đến để ký.

Khi giám đốc truyền thông ký xong hợp đồng ở khách sạn, người phụ trách của Thời Thế – tổng giám đốc Thừa Khải vẫn chưa đến.

Mới đầu anh cũng không để ý lắm, dù sao thì thời gian ký kết hợp đồng vẫn chưa tới.

Tuy nhiên, thời gian trôi qua, đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua kể từ thời điểm ký kết, đại diện Thời Thế vẫn chưa tới.


“Lý Thanh, đây là tình huống gì vậy, cậu gọi điện thoại báo cho trợ lý Hà Văn Tuấn xem sao.”
Giám đốc truyền thông cau mày ra lệnh cho trợ lý bên cạnh.

Ngay lúc trợ lý đang chuẩn bị liên lạc, cửa phòng họp từ bên ngoài đẩy vào.

“Xin lỗi tôi tới trễ.”
Người vào thì nói xin lỗi đấy, nhưng trên mặt không có chút áy náy nào, thậm chí còn không ra dáng nghiệp vụ cho lắm.

Nếu như Hà Văn Tuấn ở đây thì anh có thể nhận ra ngay đây rõ ràng là tên đã ăn nói lỗ mãng trước mặt Quân Nhật Đình ở cuộc họp lần trước – Khương Thừa Khải.

Dứt lời, anh ta quay sang nháy mắt ra hiệu với trợ lý bên cạnh.

Người trợ lý bỏ hợp đồng đặt trên bàn.

Đừng tưởng trông anh ta xấc xược như vậy là hay, đây chỉ là cái cớ để giải tỏa cơn bực của anh ta, nhưng nếu như anh ta thật sự muốn phá hợp đồng này, trong lòng anh ta biết rõ sếp anh ta nhất định sẽ không tha cho anh ta đâu.

Giám đốc Truyền thông nhìn ra cửa ra vào.

Anh ta bèn ra chỗ cửa, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, e là quý công ty VIP quá nên chúng tôi sợ mình không với được, lần hợp tác này mong quý công ty tìm công ty khác mà làm ăn, tập đoàn Quân Thị cũng tôi xin rút lui.”
Khương Thừa Khải thầm kêu khổ, anh ta biết lần này có xin lỗi đi chăng nữa thì cũng không ăn thua.

Có thể nói rằng từ lúc anh ta phụ trách Thời Thế đến giờ thì chưa từng gặp người nào cao hơn chức vị anh ta… ai nhìn anh ta cũng phải nịnh hót.

Nhưng đây là dự án vô cùng quan trọng, anh ta nhịn chút cũng chẳng mất gì, dù sao sau này còn nhiều cơ hội trả thù!
Anh ta nghĩ thông rồi, lập tức bỏ thái độ kiêu ngạo vừa rồi: “Ha ha, nào đâu có cái gì mà với cao hay với thấp chứ, tính tôi cứ thế đấy, anh đừng trách tôi nhé.

Với cả hợp đồng sơ bộ chúng ta đã ký từ trước rồi, giờ mà hủy hợp đồng thì hai công ty chúng ta đều phải chịu tổn thất không nhỏ.”
Dứt lời, anh ta chạy đến chỗ giám đốc Truyền thông, sau đó kéo người ta quay về bàn họp.

Giám đốc Truyền thông mặc kệ cho anh ta lôi kéo.

Đối phương đã chịu thua rồi, anh ta cũng không cần phải làm tổn thất lợi ích của công ty nữa, thậm chí còn có thể đàm phán lại vụ làm ăn.

Một tiếng sau, giám đốc Truyền thông cầm bản hợp đồng hài lòng ký tên vào.

Khương Thừa Khải trong lòng thầm rỉ máu, tràn đầy lửa hận, cơn giận bốc lên nhưng anh ta phải cố nhịn.

Quái lạ, anh ta lại bị một tên khốn khích tướng làm mất mặt.

Đương nhiên hành vi đến muốn của anh ta hôm nay cũng là cố ý.


Vốn dĩ ngày ấy bị Quân Nhật Đình làm cho mất mặt, trong lòng anh ta đã rất khó chịu rồi, sau khi trở về còn bị sếp của mình quát cho một trận.

Nghĩ đến thôi anh ta không muốn gặp lại Quân Nhật Đình lại càng tăng thêm, đương nhiên người anh ta hận nhất còn có cả Hứa Thanh Tuệ nữa.

Nhưng mà lúc này anh ta vẫn chưa thu thập được thông tin của người phụ nữ kia, chỉ có thể dò la bên phía Quân Nhật Đình, thu được vài tin tức có lợi, ai ngờ người trong phòng họp lại không phải là Quân Nhật Đình.

“Anh là ai? Quân Nhật Đình đâu?”
Thoáng chốc, mặt anh ta tối sầm lại.

Bởi vì giọng điệu thô lỗ của anh ta thế này nên Giám đốc Truyền thông hơi sửng sốt, sau đó kịp thời phản ứng lại, nhíu mày giải thích: “Xin lỗi, tổng giám đốc Quân Nhật Đình của chúng tôi do có việc đột xuất không thể nào hủy được nên phái tôi qua đây ký hợp đồng.”
Ai ngờ vừa mới nói xong Khương Thửa Hải bên kia đã cười đầy châm biếm: “Anh đến sao? Anh là cái loại gì mà cũng xứng tới ký hợp đồng với tôi?”
Giám đốc Truyền thông chưa bao giờ gặp phải đối tác ký hợp đồng nào thô lỗ vô học như tên này.

.

Truyện Đông Phương
Anh ta giận tím người, mặt hầm hầm nhìn Khương Thừa Khải.

Nhưng Khương Thừa Khải lại không nhận ra điều đó, vẫn tiếp tục lớn tiếng: “Nếu mấy người muốn ký hợp đồng thì lập tức gọi Quân Nhật Đình ra đây cho tôi.”
Giám đốc Truyền thông bật cười.

“Anh sao, anh vẫn chưa đủ tư cách để đích thân tổng giám đốc chúng tôi đến ký hợp đồng đâu!”
Khương Thừa Khải nghe vậy thì giận tím người, mặt hầm hầm.

“Mày đang chửi tao đấy à?”
Giám đốc Truyền thông cười nhạt: “Chửi anh cái gì, có mà anh tự nhục thì có, nếu như công ty lớn mà có thái độ thế này thì tổng giám đốc chúng tôi không cần ký hợp đồng cũng chẳng có vấn đề gì hết!”
Anh nói xong thì đứng dậy, định rời khỏi đây.

Khương Thừa Khải thấy thế thì mặt biến sắc.

“Đứng lại!”
Anh ta vội vã quát người kia kêu đứng lại: “Ai bảo không ký hợp đồng này chứ.”.