Hứa Thanh Tuệ nhìn chiếc điện thoại vừa bị cúp, vẻ mặt cô chợt u ám.

Cô ta biết rằng bên cạnh chủ nhân có không ít người đang xem thường cô, nhưng có thể quang minh chính đại nhăn mặt với cô như vậy thì chỉ có một mình Khương Thừa Khải mà thôi.

Nếu không phải ở đây không được ra tay thì cô nhất định sẽ giải quyết cái người bất kính đối với cô như thế này!
Đợi đi, đợi cô giúp ông chủ làm xong những việc hệ trọng, cô nhất định sẽ loại bỏ những người không nể phục cô!
Cô uất ức cất điện thoại đi, cân nhắc về chuyện tổ chức tiệc rượu
Đối với một việc trọng đại như vậy, cô ta đương nhiên nhờ Hứa Hải Minh góp ý cho cô ta.

“Công ty mới muốn nhanh chóng trở thành một công ty có tên tuổi đứng đầu trong khu vực.

Ngoài nền tảng thực lực vững chắc, còn cần phải có một đại lão trong khu vực.

Chúng ta có cả hai điểm này, không cần lo lắng, nhưng mà bố phải đảm bảo rằng Quân Nhật Đình có thể tham dự buổi tiệc đúng giờ.”.


Hứa Hải Minh nghe xong sự sắp xếp của Hứa Thanh Tuệ và cố gắng hết sức để phân tích nó.

Hứa Thanh Tuệ cau mày, cầm bản báo cáo của Khương Thừa Khải nói một lần: “Bên kia đã đồng ý rồi, anh ta nhất định sẽ đến.”
Hứa Hải Minh nhìn cô ta một cách tự nhiên, đôi mắt tràn đầy sự bất lực.


“Thanh Tuệ, chẳng lẽ con không chú ý sao? Những gì con vừa nói là muốn truyền đạt, không phải nhất định sẽ đến đó.”
Hứa Thanh Tuệ sửng sốt, cô hiểu được ý của bố mình ngay lập tức, sau đó khuôn mặt cô ta càng trở nên khó coi hơn.

Truyền đạt chỉ qua là mượn danh nghĩa thôi, sợ rằng Quân Nhật Đình căn bản không muốn quay lại đây.

“Cậu ta không muốn đi thì cũng phải đi, không phải chúng ta còn có Hứa Thanh Khê sao?”
Vài giây sau, Hứa Thanh Khê bình tĩnh trở lại: “Chỉ cần người phụ nữ đó đi, con không tin Quân Nhật Đình sẽ không đến.”
Hứa Hải Minh cảm thấy điều này tương đối hợp lý: “Được rồi, chuyện này để bố giải quyết.”
Vừa nói xong, ông ta trực tiếp liên lạc với Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nhận được cuộc gọi từ Hứa Hải Minh, cô vô cùng mất bình tĩnh.

“Lại chuyện gì nữa?”
Hứa Hải Minh cũng không quan tâm đến sự bất mãn trong giọng điệu của cô, nói thẳng: “Hai ngày sau, sẽ có một buổi tiệc rượu ở khách sạn Ngữ Cảnh, mày hãy đưa Nhật Đình đến tham gia.”
“Tiệc rượu sao? Tôi không có thời gian.”
Hứa Thanh Khê nghe được ý đồ của Hứa Hải Minh, cô cúi gằm mặt xuống.

Cô phát hiện trong khoảng thời gian này, Hứa Hải Minh càng ngày càng có nhiều việc tìm đến cô, hơn nữa mọi chuyện đều có liên quan đến Quân Nhật Đình.

Cô cũng không biết họ đang có chủ ý gì.

“Tôi không quan tâm ông muốn làm gì hay mục tiêu của ông là gì.

Trong khoảng thời gian này tôi không rảnh, nếu muốn tìm Quân Nhật Đình thì ông tự đi mà tìm!”
Khi nói xong, cô không cho Hứa Hải Minh cơ hội phản bác, trực tiếp cúp máy.

Đương nhiên là cô không hề nói dối, trong khoảng thời gian này cô thật sự không rảnh.

Giai đoạn thiết kế thứ hai với Quý Ức đã bước vào thời khắc quan trọng, bây giờ mỗi ngày cô đều rất bận rộn, thậm chí có lúc còn đến công ty làm thêm giờ, làm gì có thời gian tham gia tiệc rượu.

Ngay cả hai ngày nay, Quân Nhật Đình quay về cũng không dám tùy tiện quấy rầy cô.

Mặc dù Hứa Hải Minh không biết những việc này, nhưng ông ta đã bị Hứa Thanh Khê cúp điện thoại, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng khó coi.

Khi Hứa Thanh tuệ nhìn thấy tình huống này, cô ta nhíu mày: “Cái gì chứ? Cô ta không đồng ý sao?”
Hứa Hải Minh gật đầu: “Nó nói là nó bận, để chúng ta tự đi tìm Quân Nhật Đình.”
Hứa Thanh Tuệ nghe xong, nụ cười lạnh đến tột cùng: “Xem ra con bé hèn hạ này có tính khí lớn hơn trông thấy khi ở trong nhà họ Quân, càng ngày càng quên đi thân phận của mình.

Đợi sau khi giải quyết xong việc này, cũng nên giáo huấn nó một chút, cho nó tự biết thân biết phận của mình! “
Cô ta vừa nói vừa lấy điện thoại của mình ra, liên lạc với Hứa Thanh Khê.


Cô ta không cần biết chuyện gì xảy ra, nhưng Quân Nhật Đình nhất định phải đi dự tiệc rượu!
Thế nưhng, cô ta không gọi điện cho Hứa Thanh Khê mà trực tiếp gửi tin nhắn, kèm theo một bức ảnh của Huỳnh Mai.

Không lâu sau, Hứa Thanh Khê liền nhận được tin nhắn này.

“Tôi muốn nhìn thấy Quân Nhật Đình tham gia buổi tiệc rượu ngày hôm đó.

Nếu cô không làm theo lời tôi nói, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện gặp bà ấy trong vòng một năm tới đây!”
Khi Hứa Thanh Khê nhìn thấy lời đe dọa, làm sao cô lại không biết người gởi tin nhắn là ai chứ, cô run lên vì tức giận.

Cô muốn gọi và hỏi họ xem họ rốt cuộc muốn làm gì, thế nhưng ngay khi cuộc gọi được kết nối thì đã bị người ta cúp máy.

Sau ba lần gọi, cô biết rằng Hứa Thanh Tuệ sẽ không trả lời cuộc gọi của mình, cuối cùng cô đã bỏ cuộc.

Cô siết chặt điện thoại, trong lòng cồn cào.

Những người trong gia đình này thực sự càng ngày càng quá đáng.

Nhưng cô còn bất lực nhiều hơn.

Ai bảo ngay từ đầu cô đã mất đi khả năng đối kháng với họ.

Cô vô cùng rầu rĩ và cũng không còn tâm nào để làm iệc nữa, cô dứt khoát đi ra ban công ngắm phong cảnh bên ngoài.

Nói thật ra, khu vườn của nhà họ Quân bốn mùa quanh năm luôn xanh tốt, khiến người ta không bao giờ hết mê mệt.

Cô không biết mình đã đứng đó bao lâu, nhưng có tiếng xe cộ ngoài vườn truyền vào.

Nhìn thấy chiếc xe riêng của Quân Nhật Đình đang từ bên ngoài dần dần tiến vào.

Hứa Thanh Khê nhìn nó, tâm trạng chán nản ban đầu của cô đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng nghĩ đến những lời của Hứa Thanh Tuệ, cô không vui được quá lâu.

Thôi được rồi, dù sao thì cũng còn vài ngày nữa, qua thêm vài ngày nữa rồi tính.

Tôi không thể nào cứ mãi ở đây để mọi người giúp đỡ và theo sau những việc đã sắp xếp.

Cô ấy không phải là một người mặt dày như vậy
Vừa nghĩ, cô vừa vứt bỏ những lo lắng trong lòng mình, đi xuống lầu để đón Quân Nhật Đình.

“Hôm nay làm việc xong chưa?”

Khi Quân Nhật Đình nhìn thấy cô, anh liền thu lại vẻ lạnh lùng trên gương mặt mình.

Tốc độ thay đổi sắc mặt này của anh khiến Hà Văn Tuấn không khỏi kinh ngạc.

Những người trong gia đình này thực sự càng ngày càng quá đáng.

Nhưng cô còn bất lực nhiều hơn.

Ai bảo ngay từ đầu cô đã mất đi khả năng đối kháng với họ.

Cô vô cùng rầu rĩ và cũng không còn tâm nào để làm iệc nữa, cô dứt khoát đi ra ban công ngắm phong cảnh bên ngoài.

Nói thật ra, khu vườn của nhà họ Quân bốn mùa quanh năm luôn xanh tốt, khiến người ta không bao giờ hết mê mệt.

Cô không biết mình đã đứng đó bao lâu, nhưng có tiếng xe cộ ngoài vườn truyền vào.

Nhìn thấy chiếc xe riêng của Quân Nhật Đình đang từ bên ngoài dần dần tiến vào.

Hứa Thanh Khê nhìn nó, tâm trạng chán nản ban đầu của cô đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng nghĩ đến những lời của Hứa Thanh Tuệ, cô không vui được quá lâu.

Thôi được rồi, dù sao thì cũng còn vài ngày nữa, qua thêm vài ngày nữa rồi tính.

Tôi không thể nào cứ mãi ở đây để mọi người giúp đỡ và theo sau những việc đã sắp xếp.

Cô ấy không phải là một người mặt dày như vậy
Vừa nghĩ, cô vừa vứt bỏ những lo lắng trong lòng mình, đi xuống lầu để đón Quân Nhật Đình.

“Hôm nay làm việc xong chưa?”
Khi Quân Nhật Đình nhìn thấy cô, anh liền thu lại vẻ lạnh lùng trên gương mặt mình.

Tốc độ thay đổi sắc mặt này của anh khiến Hà Văn Tuấn không khỏi kinh ngạc..