Hứa Thanh Khê thấy người của mình đến rồi, trầm giọng căn dặn với họ: “Kéo người phụ nữ này ra ngoài cho tôi.”
Vệ sĩ nghe vậy thì lập tức quay sang kéo Mạc Ly ra khỏi cửa.

Mạc Ly tức giận, nóng nảy, nhưng không thèm để ý đến Hứa Thanh Khê, bắt đầu chống đối lại ba gã bảo vệ.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy bọn họ đang giằng co nhau, mặc dù có hơi sợ nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh dặn dò người của mình: “Quản gia, mau chuẩn bị xe đưa tôi đến sân bay.”
Quản gia thấy vậy thì há miệng không thốt lên lời, thấy gương mặt Hứa Thanh Khê lạnh như băng, đành không nói thêm điều gì nữa, đi thu xếp xe.

Nhân lúc anh ta rời đi, Hứa Thanh Vâm cũng để ý đến tình huống của Mạc Ly, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Cô nhìn một hồi thì quản gia đến.

“Mợ cả, xe đã chuẩn bị xong rồi.”
Dứt lời, mắt ông ta quét qua đống hỗn độn, muốn nói gì đó nhưng Hứa Thanh Khê không để cho ông ta mở miệng, đi thẳng ra cửa chính.

Dù sao cô cũng nóng lòng muốn được gặp Quân Nhật Đình.


Còn bên kia, Mạc Ly thấy Hứa Thanh Khê đang định lên xe thì cơn giận trong cô ta bốc lên, xương cốt cũng mạnh gấp mười.

Cứ như vậy, ba gã bảo vệ chiến đấu với cô ta cũng không địch lại nổi cô ta, đều bị cô ta sút sạch.

Cô ta cũng không thèm bận tâm đến mấy người này, nhấc chân đuổi theo Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê thấy động thái của cô ta thì trong lòng hoảng sợ, vội vàng giục tài xế lái xe nhanh.

“Đi đi, mau đi nhanh lên!”
Nhưng mà tài xế này không phải là tài xế chuyên nghiệp mà Quân Nhật Đình chọn ra ngoài, chỉ là một tài xế phổ thông, cho nên anh ta đã bị một Mạc Ly dữ như cọp cái dọa cho hoảng sợ.

Hứa Thanh Khê thấy vậy thì lập tức xuống xe, đi vòng qua chỗ tài xế ngồi mở cửa xe.

Nhưng mà tiếng thét này chỉ vang lên một lúc, sau đó lập tức không nghe thấy nữa, đồng thời trong không gian tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc.

Mạc Ly chấn động, cô ta biết Hứa Thanh Khê đã xảy ra chuyện rồi.

Nhưng mà lúc này cô ta không có cách nào để thăm dò động tĩnh của Hứa Thanh Khê, chỉ có thể nắm chặt nắm đấm tự bảo vệ bản thân vì lực quán tính bị lật xe,
Cũng không biết qua bao lâu nữa, chiếc xe lật mấy vòng cũng dừng lại.

Mạc Ly bị trầy xước một ít, cô ta cố hết sức bò ra khỏi xe.

Cô ta khập khiễng đến buồng lái xe, ghé đầu vào nhìn thì thấy Hứa Thanh Khê đã bất tỉnh tại chõ, đương nhiên người cô ấy cũng trầy xước rất nhiều, vết máu đỏ tươi không ngừng chảy ra khỏi người cô ấy.

Mạc Ly thấy vậy thì cô ta thầm sợ hãi, cả người cũng quýnh theo.

“Hứa Thanh Tuệ!”
Cô ta cũng không đoái hoài đến vết thương của mình, lập tức lao vào mở cửa xe đã bóp méo, kéo Hứa Thanh Khê ra ngoài.

Cũng may là sau một hồi kiểm tra, Hứa Thanh Khê mặc dù bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, Mạc Ly lúc này mới thở phảo nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng cũng vơi đi.

Cô ta nhìn xung quanh thì phát hiện chỗ này cách con đường giữa sườn núi lên nhà họ Quân không xa, bèn lấy điện thoại liên lạc với quản gia để cho ông ta phái người đến đón đồng thời cũng gọi cho xe cứu thương.

Sau khi làm xong những việc này, cô ta mỡi ngã ngồi xuống đất, nhìn Hứa Thanh Khê đang hôn mê bất tỉnh, tự nhủ không biết chuyện này phải giải quyết thế nào mới được đây.


Cô ta phải ra tay diệt trừ hậu họa về sau luôn mới được, nếu không thì đợi đến khi người phụ nữ này tỉnh lại tố cáo cô ta, chỉ sợ cậu chủ sẽ không giữ lại cô ta nữa.

Cô ta nghĩ ngợi, trong lòng đã có quyết định, sau đó dựa đầu vào một tảng đá lớn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Tầm nửa tiếng sau, Mạc Ly nghe thấy có động tĩnh, cô ta mở mắt ra thì thấy quản gia đã đưa bác sĩ và đội cứu hộ chạy đến.

Lúc đưa người cứu hộ đến nơi thì quản gia thấy khắp người Hứa Thanh Khê toàn máu là máu, sợ chết khiếp, lập tức bảo mọi người đưa cô ấy đến bệnh viện.

Trên đường đi, vị quản gia rất lo lắng, dò hỏi: “Cô Mạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Mợ cả không phải đang đến sân bay sao, sao lại gặp tai nạn thế này?”
Vị quản gia ấp úng nhìn Mạc Ly, lúc trước ở phòng tân hôn, ông ấy còn nhìn thấy người phụ nữ này còn nhảy dựng lên động tay chân với mợ cả, nhưng vì ngại cô ta là phụ nữ của cậu cả nên ông ta mới ăn nói từ tốn như vậy.

Mạc Ly cũng biết ánh mắt của quản gia có ý thế nào, cô ta cụp cụp mắt, sau đó tự dưng làm bộ tức giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ấy đâu có đi tìm cậu cả chứ, quản gia, ông đừng để người phụ nữ này lừa, cô ta đang đi tìm Trác Văn Khoa đấy.”
Quản gia sửng sốt, mắt ông ta tràn đầy sự ngờ vực: “Làm sao có thể chứ, lúc ở trong phòng khác cô ấy đâu có nói vậy.”
“Tôi mới không muốn chết cùng với cô đấy!”
Giọng nói lạnh lùng của Mạc Ly vang lên đỉnh đầu cô, đồng thời cô ta cũng với tay định đánh lái.

Hứa Thanh Khê nhận ra ý đồ của cô ta, lập tức hoảng sợ, bởi vì cô biết người phụ nữ này muốn ngăn không cho cô ra sân bay tìm Quân Nhật Đình.

Cũng chính vì như vậy nên cô nhất định không thể để cho cô ta chạm vào tay lái.

Cứ như vậy cả hai người giằng co nhau, bởi vì hai người giằng co nhau kịch liệt nên chiếc xe lạng lắc rất mạnh giữa đường.

“Cô bỏ ngay tay ra!”
Hứa Thanh Khê nhận thấy chiếc xe đang xiên xẹo ra giữa đường thì sợ mất mật, cô chỉ sợ sẽ xảy ra tai nạn mất.

Mạc Ly lại không để ý đến cảm nhận của cô, lại ra sức chiến đấu, cuối cùng cô ta cũng bắt được tay lái như mong muốn.

Ngay trong lúc cô ta định quay đầu xe thì Hứa Thanh Khê muốn đoạt lại thế cờ.

Cũng không biết có phải vì lực của Mạc Ly quá mạnh không mà chiếc vô lăng trong tay hai người bị bật gãy.

Cả Mạc Ly và Hứa Thanh Khê nhìn chiếc vô lăng bị bật ra ngoài đều choáng váng, đặc biệt cả xe đều bị mất lái nên lao thẳng về phía lan can, Hứa Thanh Khê hoàn toàn choáng váng, thế nhưng Mạc Ly chỉ sau một lúc giật mình, cô ta chủ động lui về phía sau ngồi, thắt đai an toàn thật chặt rồi làm tư thế bảo vệ.

Ngay sau khi cô ta vừa làm xong động tác đó thì chiếc xe “Va rầm” thật lớn, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ nghe mà chói tay, còn thân xe thì bật ngửa lại.


Cùng với đó là tiếng thét sợ hãi của Hứa Thanh Khê.

“Tôi mới không muốn chết cùng với cô đấy!”.

truyện teen hay
Giọng nói lạnh lùng của Mạc Ly vang lên đỉnh đầu cô, đồng thời cô ta cũng với tay định đánh lái.

Hứa Thanh Khê nhận ra ý đồ của cô ta, lập tức hoảng sợ, bởi vì cô biết người phụ nữ này muốn ngăn không cho cô ra sân bay tìm Quân Nhật Đình.

Cũng chính vì như vậy nên cô nhất định không thể để cho cô ta chạm vào tay lái.

Cứ như vậy cả hai người giằng co nhau, bởi vì hai người giằng co nhau kịch liệt nên chiếc xe lạng lắc rất mạnh giữa đường.

“Cô bỏ ngay tay ra!”
Hứa Thanh Khê nhận thấy chiếc xe đang xiên xẹo ra giữa đường thì sợ mất mật, cô chỉ sợ sẽ xảy ra tai nạn mất.

Mạc Ly lại không để ý đến cảm nhận của cô, lại ra sức chiến đấu, cuối cùng cô ta cũng bắt được tay lái như mong muốn.

Ngay trong lúc cô ta định quay đầu xe thì Hứa Thanh Khê muốn đoạt lại thế cờ.

Cũng không biết có phải vì lực của Mạc Ly quá mạnh không mà chiếc vô lăng trong tay hai người bị bật gãy.

Cả Mạc Ly và Hứa Thanh Khê nhìn chiếc vô lăng bị bật ra ngoài đều choáng váng, đặc biệt cả xe đều bị mất lái nên lao thẳng về phía lan can, Hứa Thanh Khê hoàn toàn choáng váng, thế nhưng Mạc Ly chỉ sau một lúc giật mình, cô ta chủ động lui về phía sau ngồi, thắt đai an toàn thật chặt rồi làm tư thế bảo vệ.

Ngay sau khi cô ta vừa làm xong động tác đó thì chiếc xe “Va rầm” thật lớn, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ nghe mà chói tay, còn thân xe thì bật ngửa lại.

Cùng với đó là tiếng thét sợ hãi của Hứa Thanh Khê..