Mạc Ly nghe vậy, biết mình viện cái cớ này quá gượng ép thế nhưng vẫn tiếp tục nói dối: “Lúc trước ở phòng khách nói như vậy là muốn cho người phụ nữ này một chút mặt mũi, cũng muốn nhắc nhở cô ta, ai biết người phụ nữ này không những không cảm kích mà còn để mọi người ngăn cản tôi.”
“Tôi không thể nào nhìn cô ấy phản bội cậu chủ được, đúng không? Nếu những chuyện này truyền ra ngoài, sau này cậu chủ ở thủ đô không bị chê cười cũng là gặp chuyện khác thôi.


Khi quản gia nghe thấy điều này, sự nghi ngờ trong lòng ông ta đã biến đi rất nhiều.

Dù sao thì chuyện của Hứa Thanh Khê và Trác Văn Khoa thì người hầu ở nhà họ Quân thật ra cũng đã nghe, thế nhưng bởi vì đó là chuyện riêng tư của gia chủ nên bình thường cũng không ai dám bàn luận.

Mạc Ly thấy quản gia không trả lời nữa liền hiểu rằng mình lừa dối quá thành công.

Cô liếc nhìn Hứa Thanh Khê đang nằm trên giường cấp cứu, đáy mắt tràn đầy lạnh lùng và hả hê.

Bởi vì mới vừa rồi cô ta cho rằng đến một ngày để Hứa Thanh Khê kiếm cớ bịa đặt thì người phụ nữ này sẽ không còn là kẻ thù mạnh của cô ta nữa, chưa kể đến cậu chủ sẽ thất vọng đến mức nào, ngay cả Nhà họ Quân cũng sẽ không bao giờ dung túng một người con dâu có tâm tư xấu xa như thế.

Khi nghĩ đến đây, khóe miệng cô trở nên quỷ dị.

Vậy mà quản gia lại không để ý.


Mặc dù ông không thích kiểu tác phong của Hứa Thanh Khê, nhưng lúc đi cậu chủ đã dặn phải chăm sóc tốt cho mợ cả, nếu có chuyện gì không hay xảy ra ở đây thì cũng nên báo cho cậu chủ biết, để tránh khỏi việc khi cậu chủ về đến lại tìm bọn họ tính sỏ.

Về phần mâu thuẫn giữa hai người, nó không nằm trong phạm vi phải lo nghĩ của ông ta.

Ông cầm điện thoại liên lạc với Quân Nhật Đình, thế nhưng điện thoại lại không liên lạc được.

Cuối cùng không còn cách nào, quản gia chỉ có thể thông báo cho trưởng bối của Nhà họ Quân, tức là bà Kim Hồng, đại khái là nói là Hứa Thanh Khê đang đi bệnh viện nên cúp điện thoại bởi vì đã đến bệnh viện.

Hứa Thanh Khê vào phòng cấp cứu, còn Mạc Ly cũng đi băng bó những vết trầy da trên người.

Nửa giờ sau, Mạc Ly sửa soạn xong thì xuất hiện lại bên ngoài phòng cấp cứu.

“Quản gia, Hứa Thanh Tuệ thế nào?”
“Bác sĩ còn chưa đi ra, tôi cũng không rõ lắm.”
Cô ta giả vờ tự trách bản thân muốn nhận sai và muốn mượn bà Kim Hồng để thoát khỏi sự tính sổ của cậu chủ sau khi anh về.

Trên thực tế, tính toán của cô ta cũng đã thành công.

Bà Kim Hồng nghe vậy liền chế nhạo: “Hình phạt gì chứ, không chết coi như mạng cô ta lớn.

Nhật Đình không những không trừng phạt cô mà còn nên thưởng cho cô, nếu không con tiện nhân đó lại làm ra chuyện hư hỏng gì khiến nhà họ Quân mất mặt nữa.

Hơn nữa”
Bà nói xong, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Không được, lần này tôi không thể để người phụ nữ này ở nhà nữa, nếu không sớm muộn gì Nhà họ Quân cũng vì vô ta mà trở thành trò cười của toàn thủ đô này.”
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu từ bên trong mở ra, y tá đẩy Hứa Thanh Khê ra ngoài, người đã được cứu chữa nhưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

“Bác sĩ, mợ cả của chúng tôi sao rồi?”
Quản gia thấy vậy vội vàng tiến lên hỏi thăm.

Mặc dù mợ cả đã dặn không được thông báo cho cậu chủ thế nhưng bản thân cảm thấy vẫn phải nói cho cậu chủ biết chuyện này, cho dù hiện tại cậu chủ và t mợ cả có xung đột, nhưng ông vẫn luôn nhìn ra sự quan tâm của cậu chủ đối với mợ cả.

Nếu như mợ cả xảy ra chuyện gì bất trắc thì những người chiếu cố này sợ cũng sẽ bị cậu chủ giận chó đánh mèo.

“Bệnh nhân bị chấn động não nhẹ, sau khi tỉnh lại nằm viện nghỉ ngơi vài ngày có thể hồi phục, còn những thứ khác là chấn thương ngoài da nên không có gì nghiêm trọng.

Sau khi bác sĩ nói xong thì lệnh cho y tá đưa Hứa Thanh Khê đến phòng khám để sắp xếp.

Khi quản gia nghe vậy, ông liền cảm thấy nhẹ nhõm, thở dài một hơi và đi theo y tá đến phòng bệnh để giúp Hứa Thanh Khê sắp xếp phòng bệnh.


Bà Kim Hồng cùng Mạc Ly nhìn chằm chằm nơi mà bọn họ rời đi, trong lòng có chút u ám.

Nhưng cả hai cũng không nói gì, đè nén suy nghĩ trong lòng muốn đi theo.

Cô ta giả vờ tự trách bản thân muốn nhận sai và muốn mượn bà Kim Hồng để thoát khỏi sự tính sổ của cậu chủ sau khi anh về.

Trên thực tế, tính toán của cô ta cũng đã thành công.

Bà Kim Hồng nghe vậy liền chế nhạo: “Hình phạt gì chứ, không chết coi như mạng cô ta lớn.

Nhật Đình không những không trừng phạt cô mà còn nên thưởng cho cô, nếu không con tiện nhân đó lại làm ra chuyện hư hỏng gì khiến nhà họ Quân mất mặt nữa.

Hơn nữa”
Bà nói xong, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Không được, lần này tôi không thể để người phụ nữ này ở nhà nữa, nếu không sớm muộn gì Nhà họ Quân cũng vì vô ta mà trở thành trò cười của toàn thủ đô này.”
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu từ bên trong mở ra, y tá đẩy Hứa Thanh Khê ra ngoài, người đã được cứu chữa nhưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

“Bác sĩ, mợ cả của chúng tôi sao rồi?”
Quản gia thấy vậy vội vàng tiến lên hỏi thăm.

Mặc dù mợ cả đã dặn không được thông báo cho cậu chủ thế nhưng bản thân cảm thấy vẫn phải nói cho cậu chủ biết chuyện này, cho dù hiện tại cậu chủ và t mợ cả có xung đột, nhưng ông vẫn luôn nhìn ra sự quan tâm của cậu chủ đối với mợ cả.

Nếu như mợ cả xảy ra chuyện gì bất trắc thì những người chiếu cố này sợ cũng sẽ bị cậu chủ giận chó đánh mèo.

“Bệnh nhân bị chấn động não nhẹ, sau khi tỉnh lại nằm viện nghỉ ngơi vài ngày có thể hồi phục, còn những thứ khác là chấn thương ngoài da nên không có gì nghiêm trọng.

Sau khi bác sĩ nói xong thì lệnh cho y tá đưa Hứa Thanh Khê đến phòng khám để sắp xếp.

Khi quản gia nghe vậy, ông liền cảm thấy nhẹ nhõm, thở dài một hơi và đi theo y tá đến phòng bệnh để giúp Hứa Thanh Khê sắp xếp phòng bệnh.

Bà Kim Hồng cùng Mạc Ly nhìn chằm chằm nơi mà bọn họ rời đi, trong lòng có chút u ám.

Nhưng cả hai cũng không nói gì, đè nén suy nghĩ trong lòng muốn đi theo.

Cũng không biết đã mất bao lâu, người nằm bất tỉnh trên giường bệnh Hứa Thanh Khê, đã có dấu hiệu tỉnh lại.

Vài giây sau, cô khó chịu mở mắt, đầu óc mờ mịt.


Cô nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong ánh mắt đầy sững sờ, rồi sau đó những kí ức trước khi hôn mê như sóng biển tràn ngập kéo đến khiến cô hơi thay đổi sắc mặt.

“Mợ cả tỉnh rồi rồi sao, có gì khó chịu không ạ?”
Quản gia là người đầu tiên phát hiện Hứa Thanh Khê đã tỉnh lại, vội vàng hỏi, đồng thời nhấn chuông gọi bác sĩ đến kiểm tra.

Mà ngay khi ông nói câu này, bà Kim Hồng và Mạc Ly đang nhắm mắt ngồi trên ghế sô pha, đều mở mắt ra.

Ngay khi mọi người chưa kịp phản ứng gì thì bà Kim Hồng đã chạy đến nơi người phía trên giường là Hứa Thanh Khê mà tát một cái.

“Tiện nhân! Tại sao nhà họ Quân của tôi lại cưới một thứ hư hỏng như thế này!”
Bà Kim Hồng đánh xong còn chưa dừng, bà chỉ vào mũi Hứa Thanh Khê chửi rủa một trận, ngôn từ vô cùng kịch liệt, toàn là những lời nói có sát thương lớn.

Hứa Thanh Khê bị đánh mù mịt, đầu choáng váng càng thêm choáng váng, nhưng những điều này không khiến cho nội tâm cô cảm thấy uất ức.

“Mẹ, con đã làm gì để mẹ phải nói như vậy với con?”
Cô cố nén lại sự khó chịu trên người mình, cắn chặt môi để chất vấn.

Quản gia nhìn hai người tranh cãi mà tim đập loạn xạ, đặc biệt là sắc mặt khó coi của Hứa Thanh Khê khiến ông rất lo lắng.

“Phu nhân, mợ cả hiện tại trong người rất khó chịu, cho dù là mợ cả làm sai chuyện gì thì chúng ta hãy chờ mợ cả khá hơn rồi xử lý, nếu không...!Nếu không cậu chủ về mà mợ cả có chuyện gì thì sẽ không dễ giải thích.”
Ông ta bất chấp khó khăn bước đến khuyên bảo.

Nghe xong lời này, bà Kim Hồng lạnh lùng liếc ông một cái: “Ông cho tôi sẽ giữ cô ta lại để khiến cho nhà họ Quân thêm mất mặt sao?”
Quản gia nghe đến đây thì trong lòng run lên.

Ông không dám tin nhìn về phía bà Kim Hồng.

Thế nhưng ở một bên, Mạc Ly nghe được lời của bà Kim Hồng thì gần như không thể che giấu niềm vui trong lòng.

Cô ta tưởng rằng sẽ phải mất thêm một chút công sức nữa mới có thể đuổi con tiện nhân này ra ngoài..