Hứa Thanh Khê đang nhíu mày, cô còn chưa kịp phản ứng, bên tai cô đã vang lên tiếng kêu sợ hãi bén nhọn.

"Máu.

"
Chỉ thấy cái trán của Lâm Gia Nghi vỡ ra, từng giọt máu nhỏ xuống cái trán.

Xung quanh là những tiếng kinh hô.

Hứa Thanh Khê thấy thế cũng thu liễm vẻ mặt thản nhiên lại.

Cô cũng không nghĩ tới chút sức lực của mình không chỉ khiến cho Lâm Gia Nghi bị ngã sấp xuống mà còn bị thương.

Còn không đợi cô có động tác gì, người giúp việc đang đứng ngoài cửa của Lâm Gia Nghi nghe được động tĩnh vội vàng chạy vào.

Cô ta nhìn thấy Lâm Gia Nghi bị thương trên mặt đất, cô ta lập tức chỉ vào Hứa Thanh Khê nổi giận nói: "Mợ cả, làm sao cô có thể đánh cô chủ của chúng tôi!"
Hứa Thanh Khê nhíu mày đang muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói đã bị Lâm Gia Nghi cắt ngang.

"Tú à, đừng nói lung tung, cô ấy cũng không phải cố ý đâu."
Tú nghe nói như thế, ngược lại há hốc mồm bất mãn nói: "Cô ơi, cô bị chảy máu rồi."
Hứa Thanh Khê nghe lời họ nói, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.


Cô tự nhiên biết rõ Lâm Gia Nghi không nói chuyện giúp cô vào lúc này, mà khả năng có ý định khác.

Nhưng một sự thật không thể chối cãi là cô ta đang bị thương ở chỗ của mình, bất kể như thế nào cô cũng phải xử lý tốt.

"Bây giờ nói những… Điều này có ích lợi gì chứ? Biết rõ cô chủ của cô bị thương chảy máu, còn không nhanh đi lấy hộp thuốc đến băng bó cho cô chủ của cô."
Cô liếc mắt nhìn Tú, giọng nói lạnh lùng.

Tú vô ý thức nghe theo mệnh lệnh, nhưng bị Lâm Gia Nghi âm thầm giữ chặt.

"Không cần, tôi trở về sẽ tự xử lý."
Cô ta vừa nói, đồng thời không quên ra hiệu bằng mắt cho Tú.

Tú hiểu được ánh mắt của cô chủ nhà mình, lập tức cười lạnh nói: "Tất nhiên, chuyện này giống như đánh người một roi rồi cho người một viên kẹo đường vậy, cô chủ của chúng tôi vô phúc nhận nó, mợ cả để lại cho người của cô đi, cô chủ, chúng ta đi."
Lời nói vừa dứt, cô đã đỡ Lâm Gia Nghi rời đi.

Khi họ rời đi, những người giúp việc trong sân bắt đầu xì xào bàn tán.

"Tính tình của mợ cả có vẻ không tốt lắm.

Về sau chúng ta làm việc phải cẩn thận một chút rồi."
"Cũng không phải sao, ôi, tôi còn tưởng rằng mình tìm được một chủ nhà dễ tính."
"Quả nhiên loại lương cao nhà giàu có như thế này không dễ kiếm được như vậy.

Tôi hy vọng sau này cuộc sống của mình sẽ tốt hơn, nếu không thì phải tìm việc làm lần nữa."
Sắc mặt Hứa Thanh Khê tối sầm lại khi nghe mọi người nói vậy.

Nếu như nói vừa rồi cô cho rằng Lâm Gia Nghi giả vờ yếu đuối là có ý định khác, bây giờ nghe đến những lời nói này, cô nghĩ có lẽ cô đoán được dụng ý của Lâm Gia Nghi rồi.

Cô ta muốn làm xấu hình ảnh của cô trước mặt những người giúp việc mới đến này.

Nghĩ vậy, cô liếc nhìn những người giúp việc đang thận trọng trước mặt.

Những người giúp việc cũng phát giác được tầm mắt của cô, từng người một sợ tới mức không dám thở mạnh, cúi mặt xuống.

"Được rồi, mọi người dựa theo phân công vừa rồi, đi làm thôi."
Dứt lời, mọi người chạy trối chết tản ra khiến cho Hứa Thanh Khê nhìn xem không biết tư vị gì, nhưng cô cũng không nói gì quay người trở lại phòng.

Sau khi Lâm Gia Nghi trở về, Tú đã lấy hộp thuốc ra để băng bó cho cô.

Dưới sự kích thích của cồn rượu, cô ta đau đến mức hít một hơi khí lạnh.

"Cô chủ, sao vừa rồi cô không cho tôi dạy dỗ cô ta, không công phải chịu tội này."
Tú thấy cô chủ mình đau đến nhe răng trợn mắt, đau lòng không thôi, đồng thời cũng tràn đầy khó hiểu.


"Nói ra em cũng không hiểu, cẩn thận lau miệng vết thương cho tốt."
Lâm Gia Nghi tức giận trừng mắt liếc cô ta.

Làm sao cô có thể buông tha con đê tiện Hứa Thanh Khê kia, nhưng cô ta đã nhận được một bài học rồi.

Vừa rồi nếu chuyện vỡ lở ra rồi, nhiều nhất cũng khiến cho con đê tiện Hứa Thanh Khê kia bị mắng một trận không đến nơi đến chốn.

Cô đã lên kế hoạch rồi, nếu anh Nhật Đình đã giữ gìn con đê tiện kia khắp nơi như vậy, cô sẽ từ từ làm giảm đi sự giữ gìn của anh Nhật Đình với con đê tiện kia.

Một lần không được thì hai lần, số lần nhiều lên thì anh Nhật Đình sẽ hoài nghi luôn.

Nghĩ đến, cô lại dặn dò một lần nữa: "Đừng lau vết máu quá sạch sẽ."
Cô ta nói xong, trong mắt hiện lên vẻ tính toán, lại nói một ít câu với Tú.

"Cô chủ đúng là thông minh."
Tú đã biết ý định của cô chủ nhà mình, một bên làm theo yêu cầu của cô ta, một bên nịnh hót.

Trưa hôm đó Lâm Gia Nghi đến nhà chính để cùng bà Quân đi ăn trưa.

Cô ta vừa bước chân vào biệt thự, Bà Quân liền chú ý đến vết thương dữ tợn trên trán cô ta, bà hoảng sợ nói: "Gia Nghi, sao cháu lại bị thương? Sao không có ai thông báo cho dì vậy?"
"Bị thương một chút thôi ạ, không cần phải báo cho dì Hồng đâu."
Lâm Gia Nghi giả vờ như không để ý nói.

Tú nghe nói như thế, cô ta bĩu môi bất mãn ở sau lưng.

"Cô chủ, đây không phải vết thương nhỏ, cô đã quên là buổi chiều cô bị chảy bao nhiêu máu à, cô còn định bao che cho mợ cả nữa."
Bà Quân vốn đã quan tâm Lâm Gia nghi, lúc này bà còn nghe thấy sự việc có quan hệ với Hứa Thanh Khê, lập tức nghiêm nghị chất vấn.

"Cô nói, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Tú nghe thấy như thế, cô ta vội vàng mang sự tình thêm mắm thêm muối nói ra.

"Hứa Thanh Tuệ này nghĩ rằng có Nhật Đình làm chỗ dựa nên coi trời bằng vung phải không?"
Bà Quân vừa nghe xong cơn tức giận dâng lên: "Hôm nay tôi phải dạy cho cô ta một bài học mới được!"
Bà nói xong chuẩn bị tư thế đi tìm Hứa Thanh Khê.

Lâm Gia Nghi thấy thế vội vàng giữ chặt lấy người.

"Dì Hồng, dì đừng đi, bằng không gây ra chuyện rồi, anh Nhật Đình lại bị làm khó."
Bà Quân nghe thấy vậy, tức giận trừng mắt nhìn cô ta.

"Cháu như thế này rồi còn lo lắng cho Nhật Đình làm cái gì?"
Lâm Gia Nghi giả vờ ngại ngùng và nói: "Cháu nào có lo lắng cho anh Nhật Đình, cháu sợ dì Hồng vì Thanh Tuệ mà cùng anh Nhật Đình huyên náo không thoải mái, đến lúc đó sẽ làm tổn thương mối quan hệ giữa mẹ và con."
Bà Quân nghe nói như thế, trong lòng sợ bị phỏng không thôi.


Nhưng cứ như vậy buông tha Hứa Thanh Khê, bà cũng không muốn.

"Bằng không thì làm như thế này, dì sẽ gọi Nhật Đình về nhìn xem, tránh khỏi nói là chúng ta bắt nạt Hứa Thanh Tuệ, cũng đòi lại công bằng cho cháu, cũng không thể để cho cháu bị thương một cách vô ích được."
Bà nói xong ra hiệu cho quản gia gọi điện thoại.

Một lúc sau, cuộc gọi đã được kết nối.

"Nhật Đình, hiện tại lập tức trở về nhà một chuyến cho mẹ!"
Quân Nhật Đình nghe nói như thế, lông mày cau lại nói: "Đã xảy ra chuyện gì, con sắp tổ chức một cuộc họp ngay bây giờ."
Bà Quân nghe vậy, lập tức cáo trạng.

"Còn không phải do Hứa Thanh Tuệ, cô ta đánh Gia Nghi chảy máu, bây giờ mẹ muốn con trở về ngay lập tức, nếu không đừng trách mẹ tự mình thu thập cô ta!"
Quân Nhật Đình nhíu mày, không rõ hai người này tại sao lại đánh nhau.

"Con biết rồi."
Anh đồng ý, lập tức cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe trên bàn rời đi.

Trước khi đi anh cũng không quên dặn dò trợ lý bên cạnh: "Tôi có việc phải rời đi một lúc, cậu thông báo cho mọi người, cuộc họp tạm hoãn lại."
Sau khi dứt lời, người đã biến mất trong thang máy.

Không đến nửa giờ, anh đã trở về nhà họ Quân.

"Cậu chủ."
Những người giúp việc nhìn thấy anh đều cung kính chào hỏi.

Quân Nhật Đình hỏi thăm vị trí Thanh Khê đang ở rồi trực tiếp đi đến.

Lúc này, Hứa Thanh Khê đang dùng cơm ở biệt thự, cô nghe được động tĩnh sau lưng, kinh ngạc xoay người lại.

"Sao anh trở về giờ này?"
Cô nhìn người đàn ông lạnh lùng sau lưng, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Giờ này, anh ta không phải ở công ty sao?
Quân Nhật Đình nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt cô, ánh mắt lóe lóe, trầm giọng nói: "Mẹ gọi cho tôi trở về, nói cô đánh Lâm Gia Nghi chảy máu, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?".