Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, cô đoán được dụng ý lần trở về này của anh.

Chỉ sợ sau khi Lâm Gia Nghi rời đi, sau đó cô ta chạy tới chỗ bà Quân tố cáo, mà bà Quân khúc mắc với sự tình trước nên để cho anh trở về xử lý.

Cô liếc nhìn người đàn ông trước mặt, bình tĩnh nói: "Mẹ nói với anh những gì?"
"Mẹ nói cô đánh Lâm Gia Nghi."
Quân Nhật Đình trầm giọng đáp lại.

Hứa Thanh Khê nghe xong, cười khẽ nhìn anh.

"Anh tin sao?"
Quân Nhật Đình thấy thế, lông mày cau lại.

"Tôi cần biết sự thật."
Anh nói xong, nhìn Hứa Thanh Khê lạnh lùng, thật ra khiến Hứa Thanh Khê sửng sốt.

Cô nghĩ rằng người đàn ông này đã nghe thấy lời phàn nàn của Bà Quân đến để hưng sư vấn tội đấy.

Trong lúc nhất thời, trong lòng cô nổi lên cảm giác khác thường, lại bị cô bỏ qua
"Sự thật là Lâm Gia Nghi muốn đánh tôi, thế nhưng cô ta bị tôi dùng tay chặn lại, kết quả chính cô ta thuận thế té ngã, đập vào trán."
Cô bình tĩnh nói chuyện đã xảy ra.


Quân Nhật Đình nghe xong thì nhíu mày, gương mặt của anh vô cảm khiến cho người khác không đoán được, không biết anh có tin hay không.

Hứa Thanh Khê cũng nhìn không thấu, cho rằng anh không tin, chỉ vào người giúp việc đứng đợi bên cạnh nói: "Nếu anh không phải tin cũng có thể hỏi bọn họ, lúc ấy bọn họ đều ở đây."
Quân Nhật Đình nhìn theo hướng tay cô chỉ thấy mấy người giúp việc đang đứng bên cạnh với tâm trạng bất an.

"Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra lúc ấy?"
Anh thản nhiên hỏi một người giúp việc.

Người giúp việc kia thấy thế, cố nén căng thẳng trong lòng, giải thích nói: "Vốn dĩ mợ cả định giao việc cho chúng tôi.

Ai biết cô gái kia tới trực tiếp sai sử chúng tôi thay thế mợ cả, về sau lại tranh luận cùng mợ cả, muốn giơ tay đánh phu nhân, may mắn phu nhân ngăn cản lại."
Quân Nhật Đình nghe xong cũng không nói lời nào, đôi mắt nặng nề nhìn người giúp việc kia.

Người giúp việc bị nhìn thấy da đầu run lên, bắp chân càng là run rẩy không thôi.

"Cậu cả, tôi nói đều sự thật, lúc ấy không phải chỉ có một mình tôi."
Quân Nhật Đình thấy thế, ánh mắt đảo qua những người khác.

Những người kia cũng đi theo phụ họa.

"Được rồi, mọi người đi xuống đi."
Sau khi nghe họ kể lại, anh phất tay để cho những người kia rời đi.

Khi người giúp việc rời đi, biệt thự chỉ còn lại có anh và Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê ngồi ở trên ghế, chờ đợi sự sắp xếp tiếp theo của anh.

Ai biết được, anh bỏ lại một câu tiếp tục ăn, rồi quay người rời đi.

Hứa Thanh Khê nhìn theo hướng anh rời đi, cô đoán không sai hẳn là anh đi đến nhà chính bên kia.

Cô suy nghĩ một chút cũng không đi theo, mà chờ ở biệt thự.

Sau khi Quân Nhật Đình rời đi, anh trực tiếp đến gặp bà Quân.

"Anh Nhật Đình."
Lâm Gia Nghi là người đầu tiên phát hiện Quân Nhật Đình đến.

Lúc này cô vết thương trên trán của cô ta đã được băng bó, với kỹ năng diễn xuất của cô ta, trông cô ta rất đáng thương, khiến cho bất cứ ai cũng hận không thể ôm cô ta vào trong ngực hung hăng thương yêu.

Đáng tiếc Quân Nhật Đình cũng không phải người bình thường.

Anh chỉ là lạnh lùng liếc qua rồi thu hồi ánh mắt.


"Mẹ."
Anh chào bà Quân.

Bà Quân nghe tin anh trở về, lúc này nhìn thấy chỉ có một mình anh đến, lập tức bất mãn nhíu mày.

"Sao chỉ có một mình con đến, Hứa Thanh Tuệ thì sao? Hay là sau khi đánh người cô ta không dám đến hả?"
Quân Nhật Đình nghe nói như thế, lông mày cau lại.

"Con đã hiểu được chuyện đã xảy ra, Thanh Tuệ cũng không có đánh người, cô ấy không phải cố ý."
Bà Quân nghe xong sửng sốt, lập tức bất mãn quát lớn: "Sao con có thể tin lời nói một phía của cô ta chứ? Người phụ nữ kia luôn đầy lời nói dối, hơn nữa chẳng lẽ Gia Nghi còn có thể oan uổng cô ta?"
Quân Nhật Đình nghe vậy, sắc mặt chùng xuống.

Anh quét mắt nhìn vẻ mặt khổ sở của Lâm Gia Nghi bên cạnh, mím môi nói: "Ai nói con thiên vị, con đã hỏi qua những người giúp việc bên kia."
Bà Quân nghe xong càng không hài lòng.

"Những người giúp việc kia đều là người của con, đương nhiên muốn giúp cô ta rồi.

Mẹ mặc kệ, chuyện này con phải xử lý tốt cho mẹ, con gái chú trọng nhất là ngoại hình.

Nếu trên mặt Gia Nghi để lại vết sẹo, con phải chịu trách nhiệm cho mẹ!"
Lâm Gia Nghi nghe nói như thế, trong mắt hiện lên mừng rỡ, kích động nhìn về phía Quân Nhật Đình.

Đây chắc chắn là niềm vui ngoài ý muốn.

Cô vốn muốn dì Hồng giết chết sự bảo vệ của anh Nhật Đình đối với kẻ đê tiện Hứa Thanh Khê kia, không nghĩ tới dì Hồng vậy mà cho cô niềm vui như vậy.

Quân Nhật Đình tất nhiên biết mẹ anh nói về việc chịu trách nhiệm là có ý gì, không thể nhịn được nữa nói: "Người giúp việc đúng là người của con bên kia, nhưng bọn họ đều là ngày đầu tiên đến, nếu như mẹ nhất định nói Thanh Tuệ đánh Gia Nghi, thì con đây cũng chỉ có thể nói là cô ta tự tìm."
Vừa nói anh vừa lạnh lùng liếc nhìn Gia Nghi.

"Những người giúp việc kia là con tìm cho Thanh Tuệ sai sử, không nghĩ tới cô ấy còn chưa kịp có sai sử, đã bị Gia Nghi sai sử trước.

Vốn dĩ là Gia Nghi không đúng.

Sau đó hai người xảy ra cãi vã, cũng là Gia Nghi gây sự trước, bị thương cũng chỉ là ngoài ý muốn, ai bảo cô ta muốn đánh người!"
Lâm Gia Nghi nghe xong những… lời này, sắc mặt khẽ thay đổi.

"Anh Nhật Đình, em không có!"
Đôi mắt cô rưng rưng đáng thương nhìn về phía Quân Nhật Đình, đầu cô ta lắc giống như trống lúc lắc.

Quân Nhật Đình cũng không để ý tới, đôi mắt nhìn thẳng Bà Quân.

Đương nhiên bà Quân sẽ không tin tưởng lời anh nói.


Dù sao Hứa Thanh Khê có khúc mắc với bà, so với Lâm Gia Nghi luôn ngoan ngoãn trước mặt bà, bà tự nhiên tin tưởng Lâm Gia Nghi vô điều kiện.

"Nhật Đình, người phụ nữ đó đã cho con uống thuốc gì khiến cho con luôn bảo vệ cô ta vậy, ngay cả lời nói của mẹ con cũng dám cãi lại!"
Bà khó có thể tin quát lớn.

Lâm Gia Nghi nghe vậy vội vàng phụ họa giải thích.

"Anh Nhật Đình, em không phải cố ý ôm đồm, em nhìn thấy Thanh Tuệ cái gì cũng không hiểu, mới giúp cô ấy.

Ai biết sẽ khiến Thanh Tuệ bất mãn, càng không nghĩ tới sẽ khiến anh Nhật Đình mất hứng."
Quân Nhật Đình bị hai người kẻ xướng người hoạ, khiến cho bực bội không thôi, càng là không muốn tranh cãi với mẹ mình.

"Tôi không quan tâm cô có cố ý hay không, chuyện này coi như bỏ qua, về sau không có sự cho phép của tôi, Gia Nghi cũng đừng có qua bên kia, tôi không có nhiều thời gian xử lý những sự tình này của các người."
Anh nói xong, nhìn Bà Quân: "Mẹ cũng thế, con sẽ nói với Thanh Tuệ cố gắng không xung đột với mẹ trong tương lai, chuyện ngày hôm nay con xin lỗi."
Dứt lời, anh cũng không để cho Bà Quân và mọi người có cơ hội phản bác, anh bỏ xuống một câu còn có cuộc họp, trực tiếp xoay người rời đi.

Bà Quân nhìn bóng lưng anh rời đi, tức giận không nhẹ.

Mặt của Lâm Gia Nghi càng đen hơn, không rõ tại sao anh Nhật Đình phải che chở con đê tiện Hứa Thanh Khê kia!
Các cô tức giận, nhưng họ không biết Quân Nhật Đình cũng không hoàn toàn tin vào lời nói của Hứa Thanh Khê.

Khi anh rời đi, cũng ra lệnh cho quản gia nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê, muốn nhất cử nhất động của cô đều nói cho anh biết.

Đương nhiên những sự tình này, Hứa Thanh Khê cũng không biết.

Lúc này cô ngồi ở phòng khách, còn chuẩn bị tốt tinh thần phiền toái tìm đến.

Ai biết, đợi cả buổi, cũng không trông thấy Quân Nhật Đình trở về.

Cô nhịn không được vươn cổ nhìn ra ngoài cửa.

Cũng đúng lúc này, một người giúp việc từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy hành vi của cô, ánh mắt lóe lên, mạnh dạn bước tới.

"Mợ cả, cô không cần chờ cậu cả đâu, cậu cả đã từ nhà chính đi ra, giống như cũng không vui vẻ gì.".