Hứa Thanh Khê nhìn ra được anh không vui, trong lòng cảm thấy hơi thấp thỏm.

Cô cố gắng thuyết phục Quân Nhật Đình, đầu óc nhanh chóng chuyển động: "Thật ra tôi cảm thấy, một bộ trang phục được coi là tốt, thì vấn đề chất lượng vải vóc tốt hay xấu là quan trọng nhất.

Nếu như vải vóc do chính mình cung cấp, chưa nói đến việc có thể được lợi về mặt giá cả, thì chí ít chất lượng cũng có thể được bảo đảm."
Quân Nhật Đình nghe cô nói cũng không hề phản bác, trên mặt hiện lên nét khó lường.

Hứa Thanh Khê không biết anh có bị cô đả động hay không, chỉ có thể cố gắng nói không ngừng: "Tuy rằng lần hợp tác này là ba tôi đề cập đến, nhưng không phải ông ấy làm vì lợi ích của bản thân.

Từ góc độ thương mại mà nói, thật ra lần hợp tác này đối với hai bên đều có lợi."
Nói đến mấy lời cuối, âm thanh của cô cũng nhỏ dần: "Hai bên hợp tác cùng có lợi, tôi nghĩ chuyện này không đáng để anh tức giận rồi từ chối."
Quân Nhật Đình nhìn cô cẩn thận từng li từng tí một, lông mày hơi nhíu lại.

Bởi vì anh phát hiện cô gái này rất nhanh mồm nhanh miệng, dĩ nhiên cũng bị cô thuyết phục đôi chút.

Thế nhưng hợp tác là một chuyện, bởi anh biết rất rõ Hứa Hải Minh là người không đáng tin cậy.

Vì mục đích, ông ta có thể không chừa thủ đoạn nào, làm không ít chuyện xấu sau lưng người khác.

Người khác không biết, nhưng anh lại biết rất rõ ràng.

Hợp tác như vậy không khác nào cùng chồn hợp tác, anh nhất định phải cảnh giác mới được.


Anh vừa nghĩ vừa đăm chiêu gõ lên mặt bàn.

Nghe cái âm thanh “cộc cộc” kia, trái tim Hứa Thanh Khê cũng treo lơ lửng.

Cô rất sợ trước kia Quân Nhật Đình muốn cổ phần như thế, hiện tại sẽ mở miệng từ chối.

Lúc cô còn đang thấp thỏm bất an, rốt cuộc đã nghe được câu trả lời của Quân Nhật Đình.

"Việc hợp tác, tôi có thể đồng ý."
Hứa Thanh Khê nghe thấy thế, trái tim đang treo lơ lửng cũng được thả xuống.

Cô còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Quân Nhật Đình chuyển đề tài, ác liệt nói: "Thế nhưng phân xưởng của ba cô nắm giữ việc sản xuất vải vóc như thế, nếu như chất lượng có vấn đề, tôi không chỉ ngưng hợp tác, mà còn tìm cô tính sổ, hiểu chưa?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy, chỉ có thể cười khổ gật đầu: "Tôi biết."
Ai bảo hiện tại cô thế thân cho Hứa Thanh Tuệ, là người xúc tiến cho hợp tác lần này.

Quân Nhật Đình không chú ý tới chút cay đắng nơi đáy mắt cô, thấy cô gật đầu đồng ý, khẽ hừ một tiếng, lập tức đứng dậy đi xuống phòng ăn.

Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng rời đi của anh, nghĩ đến ý lạnh trong mắt anh vừa nãy, không nhịn được thở dài.

Nghĩ đến những hảo cảm vất vả gây dựng mấy ngày qua, sợ là lại bị chuyện lần này làm hao mòn hết chẳng còn gì nữa.

Nhất thời, trên mặt cô tràn ngập bất đắc dĩ.

Đặc biệt nghĩ đến sau này, chuyện như vậy sẽ xảy ra ngày càng nhiều, cô lại cảm thấy đau đầu.

Thật hy vọng thời gian có thể trôi qua nhanh một chút, để kỳ hạn một năm này mau chóng kết thúc.

Cô vừa cầu khẩn, vừa trở về phòng.

Sau khi rửa mặt, cô cũng không gấp gáp nghỉ ngơi, mà ngồi vẽ hai bản thiết kế, mới lên giường nằm nghỉ.

Dù sao hiện tại cô cũng chỉ có thể giúp được Quân Nhật Đình như vậy thôi, có thể làm thêm chút nào thì hay chút đó.

Cô miên man suy nghĩ, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trên chiếc gối mềm mại.

Cùng lúc đó, trong phòng sách.

Quân Nhật Đình đang ngồi làm việc, thế nhưng văn kiện trên bàn anh lại không động đến.

Chỉ thấy thần sắc anh căng thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt tràn ngập tức giận.

Đặc biệt là khi nghĩ đến người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ kia hết lần này đến lần khác chạm vào điểm mấu chốt của mình, lửa giận trong lòng không cách nào ép xuống được.

Thế nhưng anh vốn mạnh mẽ tự chủ, miễn cưỡng cũng ngăn chặn được cơn giận này, cuối cùng cầm lấy văn kiện trên bàn bắt đầu phê duyệt.

Bận rộn một lát đã tới nửa đêm.


Anh mệt mỏi xoa xoa trán, mới đứng lên khỏi bàn làm việc, quyết định trở về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ thấy trong phòng ngủ ánh đèn ấm áp bao phủ.

Cái người làm anh buồn bực cả buổi tối kia, đã nằm trên giường lớn ngủ ngon lành.

Lúc này, cơn tức giận lúc nãy bị anh vất vả đè xuống lại bùng lên.

Người phụ nữ này thật là vô tâm, anh ở trong phòng làm việc tức bực cả nửa ngày, ngược lại cô rất tốt, tự mình lên giường ngủ trước.

Anh lạnh lùng khẽ nhếch khóe miệng, buồn bực gỡ bỏ cà vạt trên cổ, trực tiếp đổ người xuống.

Chỉ thấy tay anh vung lên, chăn trên người Hứa Thanh Khê đã bị anh hất bay xuống đất.

Hứa Thanh Khê bị lạnh mà tỉnh.

Chưa đợi cô kịp phản ứng, quần ngủ trên người đã bị thô bạo xé rách.

Một trận đau đớn đột nhiên ập đến.

"Đau."
Cô đau đớn cong người về phía trước, trong mắt hiện lên hai vệt nước.

Nhưng mà Quân Nhật Đình tác quái ở trên người cô không có lấy nửa tia thương tiếc, liều mạng muốn cô.

"Đi ra!"
Hứa Thanh Khê cuối cùng cũng kịp phản ứng, cố nén đau đớn trên người, phất tay đẩy Quân Nhật Đình xuống.

Thế nhưng lúc này Quân Nhật Đình đã động tình, làm sao lui được.

Anh giữ chặt hai tay Hứa Thanh Khê lại, cúi đầu mạnh mẽ bắt lấy cái miệng không an phận kia, giống như trả thù mà cắn xé.

Hứa Thanh Khê đau đến chảy nước mắt, vốn không tình nguyện, lúc này giãy dụa càng thêm mạnh mẽ.

Trời sinh nam nữ khác biệt rất lớn, chớ nói chi đến cái thời điểm đặc thù này.

Dù cho Hứa Thanh Khê có quyết tâm phản kháng Quân Nhật Đình đến cùng, thế nhưng phản ứng sinh lý của cơ thể lại làm cô thất bại thảm hại.

Dần dần, cô bắt đầu chìm đắm trong tình triều Quân Nhật Đình mang đến, cả người mềm nhũn, chỉ có thể mặc cho anh đòi lấy.

Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng Quân Nhật Đình cũng chịu dừng, đồng thời cảm nhận được đau rát trên người.

Anh nghiêng đầu nhìn lại, lập tức thấy cánh tay của mình chẳng biết bị cào nát lúc nào.

Trong lúc nhất thời khó nén được tức giận trào lên trong mắt.


Anh thừa nhận hành vi lúc nãy của bản thân có chút thô bạo, thế nhưng sau đó, anh cũng đã nhẹ nhàng vận động.

Thế mà vừa mới bắt đầu cô gái này đã chống cự, không cho anh đụng chạm.

Mỗi một lần hoan ái, nếu anh không hung hăng ép buộc, cô gái này có thể trốn bao xa liền trốn xa bấy nhiêu.

Nghĩ vậy, anh không nhịn được cười ra tiếng: "Hứa Thanh Tuệ, nếu không phải nhiệm vụ ông nội giao cho, cô thật sự nghĩ rằng tôi đồng ý chạm vào loại đàn bà như cô sao?"
Dứt lời, anh xem thường nhìn Hứa Thanh Khê, lấy áo ngủ phía cuối giường, xoay người đi vào phòng tắm.

Hứa Thanh Khê nghe tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, trong mắt tràn đầy khó chịu và oan ức.

Vốn dĩ cô còn tưởng rằng, trải qua những ngày sống chung trước đó, thái độ của anh đối với cô sẽ có chút thay đổi.

Thế nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ ở trong mắt anh, cô chẳng qua cũng chỉ là một công cụ sinh con thôi!
Trong lúc hai người huyên náo tan rã trong không vui, ai cũng không chú ý tới, một người giúp việc lén lút đi khỏi căn phòng mới bên cạnh.

Ả ta đi thẳng đến chỗ Lâm Gia Nghi.

"Cô Lâm, hai ngày qua cậu cả đều qua đêm ở phòng mợ cả."
Ả ta nhìn thấy Lâm Gia Nghi, vội vã chạy qua báo cáo tình hình đã quan sát được hai ngày nay.

Từ khi ả giúp việc trước bị Quân Nhật Đình đuổi việc, Lâm Gia Nghi bèn lên kế hoạch mua chuộc thêm ả nữ giúp việc khác.

So với ả giúp việc trước, ả lần này có ích hơn rất nhiều, chuyện gì cũng báo lại cho cô ta.

Lúc này cô ta nghe nói như thế, trong lòng không khỏi sốt ruột.

Đương nhiên cô ta sẽ không cho rằng hai người chỉ đơn thuần ngủ ở trong phòng ngủ.

Hơn nữa trước đó cô ta còn nhìn thấy không ít dấu vết trên người Hứa Thanh Khê.

Cô ta rất sợ lỡ như người đàn bà này thật sự mang thai, thì phải làm sao bây giờ?
Nếu để người phụ nữ kia có con, chỉ sợ vị trí mợ cả này, sẽ bị chiếm lấy cả đời.

Cô ta sao có thế cam tâm cho được.

Đó là vị trí của cô ta!
Cô ta không thể chờ đợi mãi như vậy được, nhất định phải làm chút gì đó, ngăn cản tiện nhân Hứa Thanh Tuệ kia mang thai..