Sáng sớm hôm sau, trong lòng Lâm Gia Nghi có tính toán đi tìm bà Kim Hồng cùng dùng bữa sáng.

Bởi vì ông Quân có việc nên đã đi trước, vì thế lúc này trên bàn ăn chỉ còn cô ta và bà Kim Hồng.

Hai người vừa nói vừa cười, cô ta thấy thời cơ đã đến, giả vờ ấp úng mở miệng: "Cái kia, dì Hồng, có một chuyện, con, con muốn nói cho dì biết."
Bà Kim Hồng nhìn bộ dáng nhăn nhó của cô ta, không khỏi trêu ghẹo nói: "Con đó, con bé này, đã là lúc nào rồi mà còn thẹn thùng với dì Hồng? Nhìn khuôn mặt nhỏ này xem, ai không biết còn tưởng rằng con đem toàn bộ phấn hồng thoa lên mặt."
"Dì Hồng!"
Tất nhiên là Lâm Gia Nghi nghe ra được ý trêu ghẹo trong lời nói của bà, oán trách giậm chân: "Dì Hồng, dì còn trêu con, con sẽ không nói nữa."
“Được rồi, dì không cười con nữa.

Tóm lại là có chuyện gì, con nói dì Hồng nghe xem."
"Chính là...!Chính là mấy ngày gần đây, con thấy anh Nhật Đình vừa bận chuyện của công ty, trở về lại còn phải ứng phó với Hứa Thanh Tuệ.

Con, con sợ thân thể anh ấy không chịu nổi.

Con đã hỏi bác sĩ rồi, họ nói phương diện kia làm nhiều không tốt, sẽ tiêu hao tinh huyết con người ta lắm đó.


Dì Hồng, nếu không dì để nhà bếp nấu cho anh Nhật Đình đồ bổ thân thể, giúp cho thân thể anh ấy không bị hao tổn."
Cô ta đỏ mặt mắc cỡ, lấy danh nghĩa quan tâm, đem chuyện Quân Nhật Đình ngày ngày ngủ cùng với Hứa Thanh Tuệ kia nói cho bà Kim Hồng biết.

Nếu như nói trong cái gia đình này cô ta là người đầu tiên không muốn hai người kia bên nhau, thì người thứ hai chính là dì Hồng.

Chỉ cần để dì Hồng biết việc này, tất nhiên sẽ ngăn cản chuyện Hứa Thanh Tuệ mang thai.

Mà thực tế, cũng đúng như những gì cô ta nghĩ.

Chỉ thấy nụ cười trên mặt bà Kim Hồng chợt tắt.

Khoảng thời gian này bà ta vẫn bận nhằm vào Hứa Thanh Tuệ, đúng là đã quên mất chuyện này.

Tuy rằng ông cụ bên kia thúc giục gấp gáp, thế nhưng loại đàn bà như Hứa Thanh Tuệ, làm sao xứng sinh con cho con trai bà ta kia chứ.

Nghĩ tới đây, ánh mắt bà ta lóe lên tia tàn khốc, nhưng rất nhanh lại bị bà ta thu lại, khóe miệng khẽ cười nói: "Cảm ơn Gia Nghi đã quan tâm, chuyện này, dì sẽ sắp xếp.

Bảo đảm sẽ không để cho anh Nhật Đình của con bị mệt."
"Dì Hồng, dì lại trêu con.

Con không nói chuyện với dì nữa."
Lâm Gia Nghi giả vờ xấu hổ, vùi đầu ăn cơm.

Thế nhưng từng giây từng phút chú ý đến mọi động tác của bà Kim Hồng.

Bà Kim Hồng chỉ mỉm cười nhìn cô ta một cái, rồi lập tức thu lại nụ cười, gọi quản gia trong nhà tới.

"Lát nữa cậu đi tìm bác sĩ dinh dưỡng, nhờ họ kê cho chút thuốc bồi bổ thân thể, đặc biệt là loại có tổ yến và nhân sâm.

Buổi tối bảo nhà bếp sắc lên, sau đó mỗi ngày đưa cho mợ cả uống.

nếu mợ cả có hỏi, thì nói thuốc đó có thể giúp mợ ấy sớm mang thai."
Trong mắt bà ta lóe lên chút ý cười không rõ, thấp giọng dặn dò.

Quản gia lĩnh mệnh rời đi.


Chờ tới lúc này Lâm Gia Nghi mới giả vờ khó hiểu mở miệng: "Dì Hồng, anh Nhật Đình không phải uống thuốc để bồi bổ thân thể ạ? Vì sao lại đổi thành Hứa Thanh Tuệ, thân thể chị ấy thì sao phải bồi bổ."
Cô ta bất mãn mân mê miệng nói.

"Anh Nhật Đình của con, dì sẽ bố trí sau, con đừng lo lắng."
Bà Kim Hồng sao nhãng nói, bà không muốn để cho Lâm Gia Nghi biết những thủ đoạn bẩn thỉu như vậy bên trong gia đình giàu có.

Nhưng lại không biết rằng thật ra trong lòng Lâm Gia Nghi cái gì cũng biết hết.

Chẳng qua là giả bộ không hiểu gật gật đầu: "Được rồi, vậy con mặc kệ."
Dứt lời, cô ta nhìn đồng hồ, nói muốn rời đi.

"Dì Hồng, con bị muộn mất rồi, con đi trước nhé."
Bà Kim Hồng gật đầu còn không quên dặn dò: "Trên đường cẩn thận một chút, đừng tự làm khổ bản thân quá.

Có vấn đề gì, thì tìm Nhật Đình, để nó giúp con."
"Con biết "
Lâm Gia Nghi gật đầu, từ nhà chính rời đi.

Đợi đến lúc ngồi trên xe, khuôn mặt cô ta toàn là đắc ý.

Cô ta nhìn về phía căn phòng mới bên kia, trong mắt lóe lên tia tàn khốc.

Có dì Hồng ra tay, Hứa Thanh Tuệ, mày đừng hòng mang thai được!
Tối hôm đó, Hứa Thanh Khê từ công ty trở về, mới vừa vào đến phòng khách, đã ngửi thấy hương vị dược liệu nồng đậm khắp phòng.

"Mùi thuốc này là sao? Trong nhà ai bị bệnh rồi?"
Lông mày cô cau lại hỏi người giúp việc đứng bên cạnh.

Đúng lúc này, quản gia trong phòng nghe thấy vậy liền đi ra giải thích.

"Mợ cả, đây là thuốc bổ bà chủ bên kia đưa sang, nói là rất tốt cho việc mang thai nên mới gửi qua cho mợ uống.

Sau này mỗi tối, bên đó đều sẽ đưa thuốc sang cho mợ."
Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, hơi nhíu mày.


Bà Kim Hồng đưa tới, thậm chí sau này mỗi ngày đều đưa?
Cô nhìn bát thuốc bổ trên khay trà, ánh mắt có chút khác thường, lặng lẽ nói: "Được rồi, nếu là tâm ý của bà chủ, lát nữa đưa lên cùng với bữa tối cho tôi là được.

Hôm nay tôi hơi mệt, muốn ăn cơm trên phòng."
Quản gia gật đầu, phất tay để người hầu đem thuốc đi hâm nóng, đồng thời không quên dặn dò bọn họ lát nữa đưa lên phòng mợ cả cùng bữa tối.

Lại nói, sau khi Hứa Thanh Khê trở về phòng, vừa ngâm bồn tắm vừa đăm chiêu nghĩ chuyện vừa rồi.

Cô không cảm thấy bà Kim Hồng sẽ tốt bụng đến mức mang thuốc bổ sang cho mình.

Đặc biệt còn là thuốc liên quan đến chuyện mang thai.

Nghĩ nghĩ, trong đầu cô vụt qua một tia sáng, trong lòng đã có chút suy đoán, thế nhưng còn cần chứng thực.

Bởi vì trong lòng có chuyện khúc mắc, cô cũng không ngâm bồn quá lâu, một lát sau đã đi ra khỏi phòng tắm.

Trong lúc cô tắm rửa ngâm mình, người giúp việc cũng đã bưng bữa tối lên.

"Mợ cả, bữa tối đã chuẩn bị xong, không biết mợ muốn bày ở đâu ạ.”
Người giúp việc cung kính hỏi.

Phía sau cô giúp việc này, trên tay mỗi người giúp việc đều đang bưng một món ăn, tổng cộng có cả thảy năm người giúp việc.

Hai mặn, một chay, một thuốc, đều dựa theo khẩu vị bình thường của Hứa Thanh Khê để chuẩn bị.

Hứa Thanh Khê thấy thế, chỉ chỉ về phía bàn trà sát cửa sổ nói: "Để ở đó đi."
Người giúp việc gật đầu, phất tay để những người khác lần lượt mang món ăn qua..