Lâm Gia Nghi sửng sốt một chút, cũng hiểu lầm Quân Nhật Đình như vậy.

Cô ta tưởng Quân Nhật Đình đứng về phía bọn họ, lập tức cảm thấy vui vẻ không ngừng.

Dù bận rộn nhưng cô ta vẫn ung dung nhìn về phía Hứa Thanh Khê, bộ dáng giống như chuẩn bị xem kịch vui.

Quân Nhật Đình tất nhiên nhận ra được sự thay đổi của bọn họ, nhưng không để ý đến.

Anh gọi quản gia đưa máy tính đến, tự mình mở ra hình ảnh theo dõi của máy quay an ninh.

Mặc dù nghe bọn họ nói camera giám sát không có vấn đề gì, nhưng trực giác nói cho anh biết, chắc chắn các cô đã bỏ sót cái gì đó.

Trong lòng anh trầm xuống, cẩn thận xem xét.

Chỉ là chờ đến lúc anh xem xong lần thứ nhất, vẫn không phát hiện ra manh mối gì.

Nhưng mà anh có sự kiên nhẫn, vì vậy cẩn thận xem lại lần thứ hai.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng khách đều vô cùng yên tĩnh, đều nhìn chằm chằm anh.

Hứa Thanh Khê đứng đằng sau anh.


Cô nhìn bóng lưng của anh, trong mắt tràn đầy phức tạp.

Cô bắt bản thân mình phải bình tĩnh, đi đến bên cạnh anh xem hình ảnh theo dõi.

Lâm Gia Nghi nhìn hình ảnh hai người một trước một sau, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.

“Anh Nhật Đình, video này em với dì Hồng đã xem đi xem lại nhiều lần, không nhìn ra vấn đề gì, nên nhất định nó không có vấn đề.”
Cô ta muốn Quân Nhật Đình nhanh chóng xử lý con khốn Hứa Thanh Tuệ kia, dịu dàng nói: “Chẳng lẽ anh Nhật Đình không tin em, cũng không tin dì Hồng sao?”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Quân Nhật Đình.

Nhưng mà Quân Nhật Đình vốn dĩ không để ý đến Lâm Gia Nghi, anh chuyên tâm nhìn vào hình ảnh theo dõi.

Sau đó, không biết anh nhìn thấy cái gì, chỉ thấy mắt anh chợt lóe sáng lên, đồng thời cũng ấn nút tạm dừng.

Chợt thấy hình ảnh tạm dừng là hình ảnh một nữ giúp việc của nhà chính vội vàng đi vào nhà vệ sinh, đâm vào người Hà Lâm Như.

Vốn dĩ nhìn như vậy, không cảm thấy kỳ lạ chỗ nào, giống như là vội vàng rồi không cẩn thận tạo thành, nhưng khi Quân Nhật Đình phóng to lên, mánh khóe lập tức lộ ra.

Thấy ánh mắt của anh rơi vào bên hông của Hà Lâm Như, nơi đó giống như có cái gì, phản xạ lại với ánh sáng.

Bởi vì hình ảnh cực kỳ nhỏ bé, nên Quân Nhật Đình không ngừng phóng to lên.

Sau đó chỉnh lại độ nét, lúc này mới nhìn rõ thứ kia, đôi mắt tràn đầy ý lạnh.

Chỉ thấy đồ vật phát ra ánh sáng kia chính là vòng tay bị mất.

Mà vòng tay kia cũng không phải do Hà Lâm Như trộm, mà là nữ giúp việc kia mượn lúc hai người chạm vào nhau, nhét vào trong túi của Hà Lâm Như.

“Cô còn gì để nói không?”
Sắc mặt anh u ám nhìn về phía nữ giúp việc, lạnh giọng nói.

Nữ giúp việc thấy thế thì cực kỳ sợ hãi, cả người run rẩy đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.

Lâm Gia Nghi nhìn thấy, sắc mặt cũng biến thành trắng bệch.

Cô ta không nghĩ đến sự việc thực sự bị anh Nhật Đình điều tra ra mánh khóe.

Bà Kim Hồng cùng với Quân Thanh đều rất sững sờ.

Bà Kim Hồng vô thức nhìn về phía Lâm Gia Nghi, bắt gặp biến hóa trên mặt cô ta, im lặng kéo tay cô ta qua rồi vỗ vỗ, giống như trấn an.

Lâm Gia Nghi khó khăn nâng khóe miệng, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Ngược lại là Hứa Thanh Khê lại nhẹ nhàng thở ra.

Mắt cô tràn ngập áy náy nhìn về phía Quân Nhật Đình.


Cô vốn dĩ tưởng rằng, người đàn ông này muốn truy xét đến cùng là muốn giúp đỡ mấy người Lâm Gia Nghi, không nghĩ đến kết quả là như này.

Khóe miệng cô không nhịn được mà cười yếu ớt, liếc mắt nhìn Lâm Gia Nghi, cũng không nói xem vào, chờ xem bọn họ xử lý thế nào.

Quân Nhật Đình đợi lâu mà không thấy câu trả lời của nữ giúp việc, giọng điệu run lên, chất vấn một lần nữa: “Tôi hỏi lại một lần nữa, lúc cô đi toilet đã làm những gì?”
Nữ giúp việc sợ hãi nhìn anh, nơm nớp lo sợ nói: “Cậu chủ, tôi không làm gì hết.”
Cô ta nói xong, không giải thích việc vòng tay, chỉ nói việc mình trước đó chỉ đi vào nhà vệ sinh.

Quân Nhật Đình nghe xong, trực tiếp nổi giận.

“Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vu oan hãm hại đến chết cũng không hối lỗi.

Tôi đã có chứng cứ rõ ràng, cô còn dám nói dối, ai cho cô lá gan đó!”
Nữ giúp việc không nghĩ đến việc đã tìm được chứng cứ, không dám tin mà mở to hai mắt nhìn, sắc mặt xám trắng, cả người xụi lơ quỳ trên mặt đất.

“Cậu chủ, xin tha mạng, tôi….”
Cô ta muốn cầu xin tha thứ, nói còn chưa hết, lập tức bị Quân Nhật Đình ngắt lời.

“Tôi hỏi cô, đây là chủ ý của cô, hay là có ai sai khiến?”
Lâm Gia Nghi nghe được giọng nói chất vấn này, trong lòng nảy lên một cái.

Cô ta vội vàng nhìn về phía nữ giúp việc.

Vừa vặn nhìn thấy nữ giúp việc cẩn thận từng li từng tí đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn sang.

Lâm Gia Nghi giật mình, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén uy hiếp nữ giúp việc.

Cô ta tuyệt đối không để mình bị lộ.

Nữ giúp việc cũng tự nhiên nhìn ra ý trong mắt cô ta, nghĩ đến cô Lâm đã đồng ý với mình chuyện gì, bỗng nhiên buông thõng ánh mắt.

“Cậu chủ, là tôi làm, không có người nào sai khiến cả.”
Cô ta đều đổ tất cả mọi việc lên người mình, khiến Lâm Gia Nghi nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ có Quân Nhật Đình nghe như thế, vẫn nhíu chặt mày như cũ.

Anh ý thức được mọi việc sẽ không đơn giản như vậy, nhưng bây giờ người giúp việc nhận tội về mình, anh cũng không có cách nào ép hỏi.

Nhất thời vẻ mặt tối sầm.

Ngược lại là Hứa Thanh Khê đã đoán được từ sớm.

Vốn cô đã rất chú ý đến nữ giúp việc và Lâm Gia Nghi, nên động tác nhỏ vừa rồi giữa hai người cũng không thoát khỏi mắt của cô.

Cô không nghĩ tay sai của Lâm Gia Nghi vậy mà lại rất trung thành.


Dù vậy, việc hôm nay xảy ra nói thế nào thì cô cũng muốn dạy dỗ tốt một chút, cho Lâm Gia Nghi một lời cảnh cáo.

“Thật sự là phòng ngày phòng đêm lại không phòng được trộm trong nhà.

Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, còn không tranh thủ thời gian mà xin lỗi tôi, sau đó tự mình đi đến sở cảnh sát tự thú, nếu không thì việc này không xong đâu!”
Chỉ thấy cô tiến lên hai ba bước, từ trên cao nhìn xuống nữ giúp việc, quát lớn.

Bà Kim Hồng nghe thấy vậy, sắc mặt trở nên khó coi.

Bà ta luôn cảm thấy mấy lời này của Hứa Thanh Khê thực sự là đang châm chọc quyết định lúc đó của bà ta.

Để cô ta đi đến sở cảnh sát tự thú, đây không phải là muốn vả mặt bà ta hay sao?
“Hứa Thanh Tuệ, cô nói gì vậy?”
Bà không nhịn được mà chất vấn.

Hứa Thanh Khê thấy vậy, tất nhiên biết trong lòng bà ta đang nghĩ gì, ngoài cười mà trong lòng không cười nói: “Mẹ, mẹ đừng thấy lạ, con biết mẹ là người mềm lòng nhất.

Nhưng loại giúp việc mà hãm hại chủ thế này, giữ lại không được.

Nhưng cũng không thể tùy tiện để cô ta đi, tránh sau này gây họa cho người khác.”
Có thể nói những lời này của cô, đã làm cho bà Kim Hồng thấy muốn đem chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không cực kỳ chặt chẽ.

Bà Kim Hồng tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, hết lần này đến lần khác không thể nào phản bác, chỉ có thể trừng mắt nhìn Hứa Thanh Khê.

Quân Nhật Đình cũng biết cô làm như vậy là cố tình muốn gây sự, dù sao thì trước đó trong lòng cô cũng rất uất ức.

Nhưng theo nguyên tắc, cô không thể có thái độ nói chuyện với người lớn như thế.

Ánh mắt anh có ý cảnh cáo nhìn Hứa Thanh Khê, sau khi thấy cô thành thật lại, mới nói: “Mẹ, chuyện này cứ xử lý theo cách Thanh Tuệ nói, giao nữ giúp việc này cho cảnh sát, cũng coi như cho Thanh Tuệ một chút công bằng.”
Bà Kim Hồng nghe con trai nói như vậy, chỉ có thể ngậm miệng, tùy ý để nữ giúp việc kia bị kéo ra ngoài.

Chờ sau khi nữ giúp việc bị kéo đi, Quân Nhật Đình quét mắt một vòng, nghĩ đến việc xảy ra trong tiệc sinh nhật hôm nay, lông mày cau lại nói: “Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện như vậy, con nghĩ hai người cũng không nên cho người ngoài ra vào nhà chính.

Việc bữa tiệc sinh nhật hãy giao cho người bên này xử lý đi.

Lại nói đến Thanh Tuệ đã được nhà nuông chiều từ bé, không hiểu rõ mấy việc này, đến lúc đó đừng để bị Gia Nghi làm hư.”.