Lần này Bích Dao bị tổn thương nguyên khí không nhẹ, nằm điều dưỡng cũng phải mất đến ba bốn ngày thì mới khỏi.
Trong mấy ngày này Tử Thanh vẫn luôn túc trực ở bên cạnh, nhân đây thì vị đường chủ và phó đường chủ của Đan Đường mới biết, hóa ra Tử Thanh chính là đại ca kết nghĩa của Bích Dao.
Sau khi đã hỏi rõ mọi chuyện, cuối cùng thì bọn họ cũng đã hiểu được, lý do tại sao mà Bích Dao lại cố chấp muốn luyện chế Tử U Phá Không Đan đến như vậy.
Cũng không có ý định tìm hiểu quá nhiều vào câu chuyện riêng của hai huynh muội nhà Tử Thanh, thế nên, khi đã biết được mối quan hệ giữa Tử Thanh và Bích Dao thì hai vị nữ tu giả kia cũng nhanh chóng rời đi, mấy việc như chăm sóc hay là để ý tới Bích Dao thì đều giao hết lại cho Tử Thanh.
Đến trưa ngày thứ năm thì Bích Dao mới từ từ tỉnh lại, trông thấy cô em gái này vừa dậy đã lập tức ngồi tu luyện để điều hòa lại linh lực trong cơ thể, Tử Thanh tuy rằng nghẹn họng muốn cất giọng mắng người nhưng vẫn phải nín thinh yên lặng ngồi đợi.
Qua gần nửa ngày sau, bấy giờ thì Bích Dao cũng đã ổn định được luồng linh khí đang chạy tán loạn ở trong kinh mạch.
Lần này, Bích Dao trong lúc vô ý đã bước vào cảnh giới Hỏa Linh Luyện Dược vô cùng kỳ diệu.
Mặc dù tương đối nguy hiểm, nhưng đổi lại, trên con đường luyện đan sau này của Bích Dao sẽ được thuận buồm xuôi gió hơn.
Ngồi nghe Tử Thanh mắng cho một hồi, biết là người anh trai này bởi vì lo lắng cho mình nên mới độc mồm độc miệng như vậy, do đó mà cô nàng Bích Dao tỏ ra rất là bình tĩnh, vừa ăn thịt khô mà Tử Thanh mang tới vừa gật gù ngồi nghe chửi.
Mắng thì mắng vậy thôi, chứ thực ra Tử Thanh vẫn rất là yêu thương cô em gái này.
Kể từ lúc đường chủ Đan Đường đưa viên Tử U Phá Không Đan cho mình thì Tử Thanh cũng đã chuẩn bị xong món quà khen thưởng giành cho Bích Dao rồi.
Lật tay đem bộ Áo Dài mà bản thân đã cất công luyện chế đặt lên mặt bàn, lúc này mới nghe Tử Thanh hạ giọng nói.
- Này, quà chúc mừng của mày đây nhé.
Vội nhào tới mở bộ quần áo trên bàn ra ướm lên người, tuy rằng không biết là áo quần có vừa hay không nhưng cô nàng Bích Dao vẫn rất háo hức mà chạy đi mặc thử đồ.
Rất nhanh đã thấy cô nàng quay trở ra, trên người cũng đã khoác vào bộ Quốc phục của Việt Nam mà Tử Thanh đích thân chuẩn bị cho.
- Anh Thanh, hình như phần hông của bộ y phục này hơi nhỏ thì phải, ta thấy nó cứ sao sao ấy.
Gật đầu tấm tắc tự khen mấy cái, đến khi nghe rõ những lời mà Bích Dao nói thì Tử Thanh mới lên tiếng giải thích.
- Con nhỏ này.
Cái này gọi là Áo Dài, đặc trưng của chiếc áo này chính là phần eo ôm sát vào thân, vừa tinh tế tôn lên vẻ đẹp hình thể của người con gái, vừa khiến cho người mặc nó trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
- Đây này...
Và thế là Bích Dao lại được nghe thêm rất nhiều những điều mới lạ về chiếc Áo Dài mà mình đang mặc trên người.
Bộ Áo Dài mà Tử Thanh tặng cho Bích Dao thật ra là lấy ý tưởng từ những thiết kế nổi bật trên các sàn diễn thời trang trong nước, mặc dù không được đính kết từ những loại nguyên vật liệu xa hoa hoành tráng, nhưng từ trên bộ Áo Dài này vẫn toát lên được sự tự hào dân tộc và tình yêu nước vô cùng to lớn.
Áo này được Tử Thanh dùng sắc đỏ sẫm làm chủ đạo, bởi vì sợ sắc đỏ tươi sẽ quá chói mắt, cho nên Tử Thanh chỉ dám dùng màu sẫm hơn một chút để giảm đi độ chói lóa của bộ Quốc phục này.
Rất khó để dùng các loại tơ dệt thành một loại vải có tính chất co giãn, may là Tử Thanh đã học được cách se sợi từ chỗ mấy vị nữ tu giả chuyên dệt vải may pháp y cho đệ tử, nên vấn đề về sự thoải mái khi mặc Áo Dài đã hoàn toàn được giải quyết.
Lần này Tử Thanh không định dùng hình ảnh của Chim Phượng hay Chim Công để thêu lên áo, bởi vì là Quốc phục của Việt Nam, do đó hình ảnh về cánh Chim Lạc vẫn là thứ mà cậu ưu tiên lựa chọn.
Sợ rằng nếu để Bích Dao mặc nguyên một bộ Áo Dài đỏ thắm sẽ giống như là Áo Cưới của cô dâu, thế là cậu bạn Tử Thanh lại phải chọn màu trắng tinh khôi cho chiếc quần mặc cùng với bộ Áo Dài này.
Bởi vì không muốn khiến cho bộ Áo Dài trở nên quá lòe loẹt, nên ngoại trừ hình ảnh Chim Lạc thêu bằng tơ vàng trên tà áo ra, Tử Thanh cũng chỉ dám dùng thêm một chút hoa văn đặc thù được điêu khắc trên mặt Trống Đồng để thêu lên cổ tay và phần ngực áo mà thôi.
Giờ đây, khi nhìn vào cô nàng Bích Dao thì Tử Thanh sẽ nghĩ ngay đến người con gái Việt Nam thướt tha trong tà Áo Dài truyền thống.
Vốn dĩ thế giới tu tiên này có liên quan rất lớn với hệ tư tưởng và nét văn hóa của Trung Hoa, vì vậy, khi xuyên không tới đây thì Tử Thanh đã ôm ấp ý định mang nền văn hóa của Việt Nam cùng xuyên vào rồi.
Nói gì thì nói, ở thế giới nguyên bản trước đây của Tử Thanh thì Áo Dài chính là tinh hoa văn hóa của dân tộc Việt, hầu như ở mọi nơi trên thế giới mà có dấu chân của người Việt Nam thì đều có hình ảnh Lá Cờ Đỏ Sao Vàng và tà Áo Dài.
Cũng không chắc rằng, liệu một mai có thể gặp được ai đó cũng là Fan của tiểu thuyết tu tiên, hơn nữa còn là người Việt Nam cũng xuyên tới nơi đây hay không.
Nhưng chỉ cần may mắn gặp được người đó, vậy thì Áo Dài sẽ là thứ giúp cho họ nhận ra Tử Thanh chính là người đến từ đất nước Việt Nam.
Nhìn chiếc Áo Dài màu đỏ sậm thêu tơ vàng mà Bích Dao đang mặc trên người, lúc này thì vẻ mặt của Tử Thanh tỏ ra rất là tự hào mà liên tục khoe.
- Này nhá, cái bộ Áo Dài mà mày đang mặc thật ra cũng là một món trung phẩm Linh khí đấy.
Suỵt...! im nào, giờ anh mày đã là tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ rồi, mấy cái như Linh khí kiểu này tao thừa sức để luyện ra rồi...
- Sau này mày có cần cái gì thì bảo anh, anh sẽ luyện chế cho mày.
À quên không nói với mày, Chu Tước Đỉnh thực ra là món Linh khí trung phẩm đầu tay của anh đấy, giờ tặng mày thêm bộ Áo Dài này nữa.
Mày có thấy ai chiều em gái như tao chưa?
Vội nhào tới ôm lấy cổ Tử Thanh, lần này thì cô nàng Bích Dao cũng không có khóc lóc inh ỏi như xưa nữa, chỉ nhẹ nở một nụ cười thật tươi rồi gật đầu đáp.
- Hì hì.
Đa tạ ngươi, anh Thanh.
Ta hứa là sẽ cố gắng tu luyện, nhất định không để cho ngươi phải mất mặt vì ta đâu.
Nếu như ngươi ở Luyện Khí Điện có vấn đề gì thì cứ nói với ta, tu vi của ta giờ đây cũng là Thiên Linh Cảnh sơ kỳ rồi, không có kém ngươi nhiều lắm đâu...
Bởi vì là Linh khí trung phẩm, hơn nữa cũng đã trải qua sự tẩy lễ của thiên lôi, cho nên bộ Áo Dài mà Tử Thanh tặng cho Bích Dao quả thực là một món quà tương đối quý giá.
Bởi dù sao thì Linh khí vẫn là thứ mà những tu tiên giả ở cảnh giới thấp luôn ngày đêm ao ước, giờ đây Tử Thanh tùy tiện là có thể luyện ra được một món Linh khí, chứng tỏ bản lĩnh của cậu đã vượt xa đám đệ tử bình thường cả nghìn cây số rồi.
Thật ra, nếu để cho cả nội môn của Cửu Lâm Tiên Vực này biết, có một tu giả hao tốn rất nhiều nguyên liệu quý giá, mục đích chỉ để tạo ra một bộ quần áo mặc cho đẹp chứ không phải là làm vũ khí, vậy thì không biết bọn họ sẽ tức đến mức hộc máu hay là ngất xỉu nữa.
Nói thì nói vậy, nhưng ngay từ lúc sử dụng phương pháp luyện khí để tạo ra Áo Dài thay vì cắt may, cậu bạn Tử Thanh cũng đã thật cẩn thận và nghiêm túc để vẽ nên các loại phù văn mang tính phòng ngự lên chiếc áo rồi.

Ngoại trừ khả năng phòng ngự thì bộ Áo Dài tặng cho Bích Dao này còn được Tử Thanh thêm vào không ít những nguyên liệu mang thuộc tính Hỏa quý giá.
Do đó, khi Bích Dao mặc bộ Áo Dài này, cũng tương đương với việc cô nàng đang mặc trên mình một món Linh khí trung phẩm có năng lực phòng ngự, hơn nữa, bộ Áo Dài này còn có thể hỗ trợ cô nàng hấp thu linh khí thuộc tính Hỏa trong lúc tu luyện.
Cũng tiện tay tặng thêm cho cô em gái này mấy bộ Áo Dài khác để còn có cái mà thay đổi, tuy hầu hết số Áo Dài này chỉ là dạng pháp khí tương đối phổ thông, nhưng dù sao thì mấy bộ Áo Dài này cũng có thể trở thành quần áo mặc hằng ngày cho cô nàng.
Sở dĩ Áo Dài được nhiều thế hệ người Việt yêu thích và lựa chọn làm Quốc phục cũng bởi vì tính linh hoạt và sự tiện dụng khi mặc trên người, dù là lúc đi chơi, khi làm việc hoặc sinh hoạt thường ngày thì mặc trên mình Áo Dài vẫn luôn rất thoải mái.
Tặng áo xong, lại ngồi nói chuyện trên trời dưới biển thêm một hồi nữa thì Tử Thanh mới rời đi.
Lần này Bích Dao đã tỏa sáng trước trăm ngàn ánh mắt, vị đường chủ của Đan Đường kia cũng đã đích thân nhận cô nàng làm đệ tử thân truyền, khiến cho thân phận của Bích Dao vụt một cái từ dưới đất nhảy vọt lên cành cây.
Thêm vào việc nguồn gốc của Chu Tước Đỉnh bị vị phó đường chủ Hoàng Lan truy hỏi, kể từ đó, cậu bạn Tử Thanh vô tình lại bị người ta cho vào danh sách ưu tiên, thi thoảng còn được Đan Đường chú trọng tặng cho vài loại đan dược cao cấp nữa.
Tất nhiên là loại hình thức ưu đãi như này sẽ do Bích Dao chủ động làm rồi, nhưng dẫu sao thì Đan Đường cũng đã nhìn trúng khả năng luyện khí của cậu, vậy nên số lượng đan dược cao cấp được giao đến mới nhiều hơn bình thường gấp mấy lần.
Cũng không phải là kẻ khù khờ chỉ biết ngồi yên nhận lộc, vì vậy mà một khoảng thời gian dài sau đó, Tử Thanh luôn lấy danh nghĩa là muốn tặng cho cô em gái chút ít đồ dùng mà tiện tay gửi tặng cho Đan Đường mấy cái đỉnh luyện đan cấp bậc Linh khí.
Tuy chỉ là Linh khí hạ phẩm, nhưng cũng đã giải quyết được một phần nhỏ nhu cầu về dược đỉnh cho một số đệ tử hạch tâm của Đan Đường, sự hài lòng của vị đường chủ kia giành cho Tử Thanh cũng theo đó mà tăng lên không ít.
Tạm gác câu chuyện về Đan Đường qua một bên, sắp tới cũng là lúc mà Luyện Khí Điện tổ chức so đấu luyện khí giữa các đệ tử.
Nghe nói cuộc thi đấu này mục đính chính vẫn là để cho những đệ tử thân truyền có cơ hội được so đấu với nhau, ngoài ra thì đây cũng là lúc để một số hạch tâm đệ tử có thể thăng cấp trở thành đệ tử thân truyền.
Quan trọng là phần thưởng của cuộc thi đấu này luôn có một sự hấp dẫn vô cùng lớn đối với luyện khí sư, vậy nên mỗi lần Luyện Khí Điện mở ra cuộc thi đấu giữa những đệ tử thì đều khiến cho trên dưới cả thảy mấy ngàn đệ tử háo hức mong chờ.
Nghe nói, phần thưởng giành cho ba đệ tử thân truyền đứng đầu trong cuộc thi đấu này ngoại trừ mấy loại bí pháp hay là phương thức luyện khí cao cấp ra, thì còn có ba loại nguyên liệu luyện khí vô cùng quý giá là Kim Tích Lân, Bích Quang Sa và Tử Phượng Huyết.
Ba loại nguyên liệu luyện khí này đều cực kỳ quý hiếm, chỉ cần là một trong ba loại này xuất hiện ở thị trường đấu giá thôi cũng đã đủ để cho tu giả ở đó tranh giành đến sứt đầu mẻ trán rồi, thậm chí là có tiền cũng chưa chắc đã mua được ba loại nguyên liệu này.
Còn về phần thưởng giành cho những đệ tử thăng cấp trở thành thân truyền cũng là những nguyên liệu để luyện khí, tuy rằng giá trị không hề thấp nhưng nếu so với ba loại kia thì cũng chẳng đáng để nhắc đến.
Ngoài ra, sau khi tấn thăng làm đệ tử thân truyền thì những đệ tử này còn có cơ hội được bái một vị phó điện chủ làm thầy để đi theo học luyện khí.
Mặc dù Tử Thanh cũng chẳng thèm muốn gì cái danh hiệu đệ tử thân truyền kia, thế nhưng, cậu không có ham mu/ốn không có nghĩa là người khác sẽ để yên cho cậu.
Càng huống chi mấy tên đệ tử thân truyền từng bị cậu chửi xéo lúc trước lại muốn nhân cơ hội lần này để giẫm đạp lên cậu.
Vì vậy mà bọn họ đã tung ra tin tức đệ tử hạch tâm Tử Thanh vô cùng kiêu ngạo, chẳng những không coi đệ tử thân truyền ra gì, mà còn bất kính với các sư huynh đệ đồng môn.
Thậm chí, còn nổ ra tin tức rằng Tử Thanh đã gửi chiến thư, tỏ ý muốn so đấu trình độ luyện khí của bản thân cùng với các đệ tử thân truyền của Luyện Khí Điện.
Ác ý nhất thì vẫn phải nói tới tin tức về việc Tử Thanh tuyên chiến cùng với ba đệ tử thân truyền đứng đầu của cuộc thi đấu lần này.
Biết thừa mấy cái tin lá cải như vậy là do ai tung ra, mặc dù xét về cảnh giới tu vi hay là trình độ luyện khí thì Tử Thanh cũng không có sợ bị thua thiệt gì quá nhiều.
Nhưng bản chất là người ta đã ép đến tận cổ rồi, hơn nữa còn đẩy Tử Thanh vào tình thế bị cô lập, giờ đây nếu như bản thân cậu không có động thái đáp trả thì chắc chắn sẽ bị người ta giẫm đạp ở dưới chân, tương lai ở Luyện Khí Điện sẽ rất khó để sống tiếp.
Tốn không ít linh thạch để tìm được thông tin của mấy người đã tung tin ra ngoài, lúc này Tử Thanh đang rất nhàn nhã mà ngồi vắt vẻo trên ghế nghe Bích Dao lải nhải.
Đến khi mấy cái tên ghi được trên giấy đã bị ngón tay của Tử Thanh chà qua chà lại đến nhàu nát cả ra, bấy giờ mới nghe cậu mở miệng chầm chậm đọc lên từng cái tên một.
- Tô Vĩnh Xương...
- Trần Tiểu Nguyệt...
- La Yến...
- Vương Khải Toàn...
- Thượng Quan Văn Đồng...
- Hừ.
Năm đứa này cũng rảnh thật đấy chứ.
Muốn ăn tao á, thế thì phải xem lại xem là răng của chúng mày có đủ cứng không đã.
Đã để mõm đi chơi hơi xa thì cũng phải chịu được kết quả bị người ta đập cho rụng răng chứ nhỉ?
- Yên tâm đi, anh mày HIỀN lắm.
Chỉ là mấy đứa con ông cháu cha, cậy có người chống lưng rồi ngứa đòn thôi ấy mà.
Đợi đó, mấy nữa lại tới xem anh mày tỏa sáng nhá.
Biết thừa cái tính của Tử Thanh là vừa ghét bị người ta đặt điều vu khống vừa thích thù dai rồi, vậy nên khi nghe được mấy lời nói nhẹ nhàng và gương mặt Hiền đến mức không thể nào Hiền hơn của Tử Thanh thì Bích Dao cũng chỉ biết cười cười gật đầu mấy cái rồi yên tâm quay trở về Đan Đường.
Nghe được mấy cái tin tức tầm phào trước ngày diễn ra cuộc thi đấu luyện khí này còn có Mạnh Khang điện chủ và mấy vị phó điện chủ khác của Luyện Khí Điện nữa.
Lại nói, Luyện Khí Điện có năm vị phó điện chủ, trong đó có hai vị rất yêu thích và đánh giá cao tài nghệ luyện khí của Tử Thanh, vừa nghe được mấy tin tức như này thì đã biết ngay là có người đang dựng chuyện đặt điều rồi.
Vốn dĩ hai người này định ra mặt thay Tử Thanh đi dẹp yên mấy cái tin đồn nhảm nhí ấy, nhưng Mạnh Khang điện chủ lại muốn nhân cơ hội lần này để kiểm tra bản lĩnh thật sự của Tử Thanh một chút, xem xem khoảng thời gian vừa rồi cậu có thực sự tiến bộ hay không?
Hơn nữa, ba vị phó điện chủ còn lại cũng có chút quan hệ với mấy tên đệ tử đã đi tung tin, cho nên luồng sức ép để bắt Tử Thanh phải ló đầu ra trước cơn sóng dữ vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Vậy nên, sau khi xét đi xét lại thì mấy người đứng đầu Luyện Khí Điện vẫn quyết định rằng, khi cuộc thi đấu kết thúc sẽ để cho Tử Thanh và mấy tên đệ tử thân truyền kia lên đài so đấu với nhau.
Kết quả này sau khi ban bố ra đã khiến cho không chỉ là Luyện Khí Điện, mà ngay cả bốn thế lực khác trong Tam Đường Nhị Điện cũng phải há mồm kinh ngạc vì bất ngờ.
Ngược lại với bọn họ, khi biết tin bản thân mình đã thành công bị ép lên đài thi đấu thì Tử Thanh lại bắt đầu để ý tới phần thưởng nhiều hơn.
Khẽ xoa xoa ngón tay lên hình vẽ và những ghi chép về ba loại nguyên liệu cực kỳ quý giá là Kim Tích Lân, Bích Quang Sa và Tử Phượng Huyết, sau một hồi suy nghĩ thì chợt thấy Tử Thanh mỉm cười khẽ nói.

- Hì hì.
Tao đang đau đầu vì vụ hai lưỡi Liệt Thiên Ma Đao kia thoát ra khỏi Hắc Nguyệt Yêu Lăng đây, lần này lại lòi ra ba loại nguyên liệu hiếm có.
Ừm...!hai cái đầu thì bỏ đi, riêng Tử Phượng Huyết thì anh mày phải hốt về tay mới được...
Thật ra, kể từ lúc mà Liệt Thiên Ma Đao tự tách mình ra khỏi Hắc Nguyệt Yêu Lăng thì Tử Thanh đã suy nghĩ rất kỹ lại một lần nữa về việc lựa chọn bản mệnh pháp khí cho chính mình rồi.
Ngay từ đầu khi mới xuyên không tới đây, vốn dĩ Tử Thanh muốn luyện chế ra một loại pháp khí vừa cứng rắn và sắc lạnh như kiếm, lại vừa mềm mại và dẻo dai như roi.
Thế nhưng vô tình nhặt về Quỳ Hoa Bảo Điển lại hướng cậu tới số kim khâu và chỉ đỏ hiện vẫn còn ở trong nhẫn trữ vật của mình.
Cuối cùng, lớ ngớ như thế nào lại đi dùng dải khăn lụa là Hắc Nguyệt Yêu Lăng, tuy rằng sự kết hợp giữa lưỡi đao và khăn lụa tạo ra Tiên khí có sức mạnh vô song, nhưng giờ đây đã bị phân tách khiến cho nó trở nên không được vẹn toàn.
Suốt thời gian qua, Tử Thanh một mặt vừa tu luyện Huyễn Ảnh Thần Công và Hỗn Độn Chân Kinh đến mức nhuần nhuyễn, mặt khác lại vừa suy nghĩ về một món pháp khí dùng làm bản mạng pháp khí sau này.
Giết chết không biết bao nhiêu là nơron thần kinh, cuối cùng thì Tử Thanh vẫn quay về với cái máng Lợn cũ, kiểu mẫu được cậu quyết tâm lựa chọn cũng chính là mục tiêu ngay từ đầu khi chấp nhận mình đã xuyên không tới đây - một loại pháp khí dạng Roi.
Nắm trong tay dải khăn lụa vốn là cực phẩm Linh khí, hai lưỡi Liệt Thiên Ma Đao là trung phẩm Tiên khí, cộng thêm một sợi dây xích sắt cũng là trung phẩm Tiên khí.
Chỉ riêng ba loại nguyên liệu này thôi cũng đã đủ để cậu luyện ra một thứ pháp khí thậm chí có thể so với bảo vật trấn tông của một môn phái lớn như Cửu Lâm Tiên Vực rồi.
Tuy rằng cậu không đủ sức luyện, nhưng chỉ cần nhìn ba món đồ này giờ đây đang bị nhốt trong không gian vô tận của Tâm Ma Kính, hơn nữa còn không ngừng bị Tâm Ma Diễm liên tục thiêu đốt, tương lai không xa sẽ có thể trở thành nguyên liệu được cậu sử dụng để luyện chế bản mạng pháp khí.
Tâm Ma Kính vốn là thượng cổ Tiên khí tồn tại từ thời hỗn độn sơ khai, so với nó thì ngay cả là Thần khí cũng chưa chắc đã vượt qua được, bởi vậy mà dù có là trung phẩm Tiên khí thì vẫn bị Tâm Ma Kính phong ấn, thậm chí là bị phân giải và luyện hóa.
Đã lựa chọn đi theo hỗ trợ Tử Thanh, nên khí linh thần bí của Tâm Ma Kính không hề tiếc sức vì cậu.
Mà thực ra Tử Thanh cũng không biết, ba món pháp khí bị Tâm Ma Kính thu lại kia từ lâu đã bị khí linh của chiếc gương này dùng Tâm Ma Diễm âm thầm luyện hóa rồi.
Bởi vì có năng lực chia cách không gian, nên khi Tử Thanh tưởng chừng như chỉ mới vừa thu được mấy thứ kia không lâu thì ở bên trong không gian hư vô, ba món pháp khí kia sớm đã bị Tâm Ma Kính luyện hóa được mấy ngàn năm có hơn rồi.
Lần này nội môn của Cửu Lâm Tiên Vực bởi vì trận so đấu của Luyện Khí Điện mà trở nên cực kỳ náo động, ai ai cũng nóng lòng đợi đến ngày được chứng kiến cuộc đánh cược giữa đệ tử hạch tâm Tử Thanh và những đệ tử thân truyền khác.
Vào một buổi sáng sớm đẹp trời, vốn dĩ hôm nay là tiết trời cuối thu đầu đông nên nhiệt độ có hơi chút se lạnh, sau khi rửa mặt chải đầu thì Tử Thanh rất là nhàn nhã đi thay đồ.
Đến nơi diễn ra thi đấu luyện khí của Luyện Khí Điện đã là lúc mà người tới xem ngồi chật kín cả khán đài, tuy rằng hơi chút bỡ ngỡ nhưng Tử Thanh lại không hề tỏ ra sợ hãi hay là áp lực gì cả.
Gương mặt bình tĩnh đến mức lạnh lùng của cậu vô tình lọt vào mắt đám người đến xem thi đấu lại trở thành sự cao ngạo cực kỳ đáng ghét.
- Hừ, làm bộ làm tịch gì chứ?
Chỉ là đệ tử hạch tâm bình thường mà cũng có gan thách đấu với đệ tử thân truyền, ngu ngốc...
- Nói gì chứ, loại người như hắn ta đây gặp nhiều rồi.
Lát nữa thua người ta lại không quỳ lạy xin tha sao?
- Thật là làm mất mặt đệ tử của Luyện Khí Điện.
- Người ta nói, đệ tử của một nơi vốn chỉ toàn là sắt vụn rồi cũng sẽ trở thành phế vật quả không sai mà.
Để rồi xem, Luyện Khí Điện lần này chắc hẳn sẽ lại trở thành trò cười cho cả nội môn thôi.
- Ha ha ha...
Coi như mấy lời chế giễu bên tai là tiếng Chó sủa ngoài bờ rào, Tử Thanh vẫn mặt không cảm xúc mà đi về khu thi đấu của đệ tử hạch tâm.
Chỉ là, khi Tử Thanh vừa định đi về nơi thi đấu của đệ tử hạch tâm thì một nam thanh niên với vóc người cao to lực lưỡng bất ngờ từ đâu xuất hiện chặn cậu lại.
- Khoan đã.
Ngươi...!không cần phải thi đấu nữa.
- Hửm?
Ngay khi Tử Thanh còn chưa hiểu gì thì mấy tên thanh niên khác đã vội vã chạy tới, sau đó có một tên thuộc nhóm đệ tử thần truyền ngày trước bị cậu chửi xéo chợt bước ra rồi chỉ mặt cậu mà quát.
- Hừ.
Gặp thủ tịch đại sư huynh của Luyện Khí Điện chúng ta mà vẫn kiêu ngạo như vậy, xem ra tên tiểu tử nhà ngươi quả thực là quá kiêu ngạo rồi.
Nhận ra gã thanh niên vừa quát mình tên là Thượng Quan Văn Đồng, cũng chính là kẻ đã cho người tung tin đồn ra khắp nội môn.
Mặc dù giờ đây Tử Thanh rất muốn đấm cho hắn mấy cái, nhưng ở trước mặt vô số những đệ tử, huống chi xung quanh còn có không ít tu giả cao tầng khác đang âm thầm quan sát, cho nên Tử Thanh chỉ siết chặt tay rồi nghiến răng đáp.
- Thủ tịch đại sư huynh? Chưa gặp bao giờ thì làm sao mà biết.
Vốn dĩ ta đang đi thì người này nhảy ra chặn đường ta, bộ ta ngửi được ra hắn là thủ tịch đại sư huynh à?
- Ngươi?
Biểu ca, huynh xem hắn đó.
Tên tiểu tử này đúng là không coi ai ra gì mà.
Thật ra cái tên thanh niên cao to chặn đường Tử Thanh thật ra chính là anh họ của Thượng Quan Văn Đồng, tên là Thượng Quan Văn Việt.

Thượng Quan Văn Việt năm nay mới hai mươi sáu tuổi, là thiên tài luyện khí đứng đầu trong đám đệ tử thân truyền của Luyện Khí Điện.
Tuy rằng ngày thường Thượng Quan Văn Việt rất ít khi để ý mấy chuyện tranh giành đấu đá, thế nhưng, dù sao thì hắn vẫn là người của Thượng Quan thế gia - một trong những đại gia tộc tu tiên nơi đây.
Hơn nữa, trong tộc đã có lệnh, bắt hắn phải để ý và bảo đảm an toàn cho Thượng Quan Văn Đồng, cho nên lần này mới bị cái tên Thượng Quan Văn Đồng kia kéo tới dằn mặt Tử Thanh.
Vốn dĩ Thượng Quan Văn Việt là con nuôi của gia chủ Thượng Quan thế gia đời trước, ngay từ khi còn nhỏ đã bộc lộ thiên phú luyện khí của bản thân, ngày đêm say mê việc nghiên cứu và luyện chế pháp khí.
Vì thương con, cha của Thượng Quan Văn Việt liền dẫn đầu một nhóm người thân tín cùng đi vào Tuyệt Thiên Uyên, mục đích là săn tìm một loại thú hỏa có uy lực mạnh một chút cho Thượng Quan Văn Việt.
Nhưng chẳng may, lần đi này bị kẻ thù biết được, hơn nữa trong gia tộc lại có kẻ tính kế hãm hại, nên trong lúc bị vây đánh thì cha của Thượng Quan Văn Việt đã bị trọng thương.
Khi chạy trốn lại gặp phải tu giả Ma Đạo, cuối cùng đành táng thân ở một nơi vô danh sâu trong trung tâm của Tuyệt Thiên Uyên.
Kể từ đó, số phận của Thượng Quan Văn Việt hoàn toàn thay đổi.
Thúc thúc của hắn là Thượng Quan Hồng, bằng vào thủ đoạn của bản thân đã lôi kéo được gần hết trưởng lão trong gia tộc ủng hộ hắn lên làm kế nhiệm gia chủ.
Mẹ nuôi của Thượng Quan Văn Việt vì đau buồn lâu ngày mà sinh bệnh, về sau lại bị người ta ám hại rồi cũng mất sớm, bỏ lại Thượng Quan Văn Việt lúc này mới chỉ hơn tám tuổi.
Bởi vì muốn lợi dụng Thượng Quan Văn Việt, muốn biến hắn trở thành con Chó trung thành của Thượng Quan thế gia, cho nên đám người Thượng Quan Hồng đã ngụy tạo hết thảy về cái chết của cha mẹ nuôi hắn.
Sau đó liên tục gây sức ép, bắt Thượng Quan Văn Việt phải điên cuồng tu luyện, từ đó mới có một Thượng Quan Văn Việt lạnh lùng như ngày hôm nay.
Vốn cái tính không ưa gì việc phải nhẫn nhịn khi bị người khác vu khống, nên sau khi nghe cái tên Thượng Quan Văn Đồng lại chụp mũ lên đầu mình thì liền thấy Tử Thanh hùng hổ mắng.
- Bà nội mày chứ.
Tao đã nói là tao không biết tên này là ai, mà đã không biết thì chào mới hỏi cái gì?
Mày mà còn đi bơm đểu nữa thì tao đập vỡ mồm mày bây giờ.
Mày...
- Các ngươi đang định làm gì?
Muốn gây sự à?
- Éc...!Từ Lam phó điện chủ, Minh Phong phó điện chủ...
Đang định gào lên thì lại thấy hai vị phó điện chủ mà bản thân vẫn thường hay chạy theo học luyện khí bước đến, thế là cậu bạn Tử Thanh ngay lập tức bật chế độ con ngoan trò giỏi cúi đầu lễ phép chào hỏi.
Sau một hồi nghe hai vị phó điện chủ này nói rõ về việc bản thân mình sẽ không phải thi đấu với những đệ tử hạch tâm khác nữa, lúc này thì Tử Thanh mới biết điều mà cậu cần phải làm là gì.
Hóa ra cái tên Thượng Quan Văn Việt kia nghe theo sự xúi bậy của Thượng Quan Văn Đồng và Thượng Quan thế gia, vì vậy đã đích thân tới gặp Mạnh Khang điện chủ để yêu cầu được thi đấu cùng với Tử Thanh.
Kỳ lạ là vị điện chủ kia cũng chẳng thèm suy nghĩ lấy một cái mà lập tức đồng ý ngay, thậm chí còn cho phép Tử Thanh đặc quyền ngồi đợi để so đấu cùng ba người đứng đầu đệ tử thân truyền.
Loại ưu ái đến mức thiên vị này lại càng giống như là thuốc nổ, bùm một cái thôi đã thổi bay Tử Thanh lên tận nóc nhà để ngồi rồi.
Bặm môi đoán thầm trong bụng về một khả năng là vị điện chủ này vẫn còn ghim cậu vì đã từ chối làm đệ tử của hắn, cho nên mới đẩy cậu ra đầu sóng ngọn gió như thế này.
Nhưng dù sao thì chuyện cũng đã rồi, mà Tử Thanh cũng chẳng phải là người dễ bắt nạt, do đó sau khi biết được mọi chuyện thì cậu chỉ đơn giản là thở dài một cái rồi tìm chỗ ngồi cho mình để xem cuộc thi đấu giữa các đệ tử thân truyền thôi.
Khác với cuộc so đấu giữa những đệ tử hạch tâm, bởi vì đệ tử thân truyền ai ai cũng đều nắm một bụng tri thức và phương pháp luyện chế riêng, nên cuộc so đấu giữa những đệ tử này thường bỏ qua điều kiện về cảnh giới tu vi.
Chỉ có điều, nhìn chung thì bọn họ ít nhất cũng là tu giả Địa Linh Cảnh trung kỳ, trên tay ai nấy đều có một loại lửa mang tính đặc thù riêng biệt.
Cuộc thi này không hề chia thành nhiều vòng như luyện đan của Đan Đường, đơn giản chỉ là luyện ra một món pháp khí cao cấp nhất mà bản thân có thể luyện thành.
Người nào luyện ra được pháp khí có phẩm cấp càng cao thì vị trí xếp hạng cũng càng cao, khả năng lấy được một trong ba nguyên liệu quý là Kim Tích Lân, Bích Quang Sa và Tử Phượng Huyết cũng càng thêm chắc chắn.
Nhìn những chiếc lò lửa với đủ loại hình dạng riêng biệt đang bập bùng bốc cháy, bàn tay của Tử Thanh cũng nhịn không được mà bắt đầu có chút cảm giác ngứa ngáy, lúc này cậu thật muốn được nhảy lên đài để cùng so đấu luyện khí với mấy người kia.
Lần này Thượng Quan Văn Việt cũng không có tham gia luyện khí, lý do là vì lần trước hắn đã đứng đầu trong cuộc thi đấu giữa các đệ tử nội môn rồi.
Hơn nữa, lần đó hắn còn nhận được một loại nguyên liệu cũng quý giá không kém, cho nên Thượng Quan Văn Việt cũng giống Tử Thanh chỉ ngồi yên chờ xem kết quả thôi.
Thời gian nhàm chán trôi qua, đến sáng ngày thứ năm thì bất ngờ hàng chục món pháp khí đều lần lượt ra lò, dị tượng và sấm sét ầm ầm xuất hiện trên không trung của Luyện Khí Điện.
Tuy rằng không có hương thơm ngát trời như ở Đan Đường, nhưng dù sao thì cũng là so đấu luyện khí, nên đủ loại thuộc tính của pháp khí khi luyện thành cũng đủ để khiến cho nơi đây náo động hơn không ít.
- Oa, những vị thân truyền đệ tử này đều luyện ra được Linh khí kìa?
- Ước gì ta có được một món Linh khí nhỉ.
- Các vị sư huynh này giỏi thật đấy...
Nghe tiếng reo hò, ánh mắt của Tử Thanh cũng chầm chậm liếc qua mười mấy kiện pháp khí đang lơ lửng trên không trung.
Những pháp khí này toàn bộ đều là Linh khí hạ phẩm, tuy rằng độ mạnh yếu sẽ do thuộc tính khác nhau quyết định, nhưng nếu muốn phân cao thấp thì phải xét về nhiều yếu tố cũng như tỉ lệ của các thành phần.
Cùng là Linh khí hạ phẩm, nhưng nguyên liệu luyện chế khác nhau, sức lửa, độ tinh khiết của thành phần dung hợp khác nhau thì cũng sẽ tạo ra những Linh khí có cấp bậc cao thấp tương xứng.
Lần này trong số hai mươi ba đệ tử thân truyền có mười sáu người luyện thành công Linh khí hạ phẩm, bảy người còn lại luyện thành cực phẩm pháp khí.
Sau khi năm vị phó điện chủ đi kiểm tra xong thì ba người đứng đầu trong số thân truyền đệ tử lần lượt là Thượng Quan Văn Vũ, Cố Bân và Niên Thế Cảnh.
Bên phía đệ tử hạch tâm sớm đã có kết quả từ lâu, lần này cũng có năm người được thăng cấp làm thân truyền đệ tử, trở thành đồ đệ dưới trướng của năm vị phó điện chủ.
Cuộc thi thăng cấp đệ tử và thi đấu giữa các thân truyền vừa kết thúc không lâu thì cả Luyện Khí Điện lại nóng lòng chờ đợi cuộc tỉ thí giữa Tử Thanh và ba vị trí đứng đầu của thân truyền đệ tử.
Quan trọng nhất là trận đấu này còn có sự góp mặt của thủ tịch đại sư huynh Luyện Khí Điện - Thượng Quan Văn Việt.
Sau khi ba người Thượng Quan Văn Vũ, Cố Bân và Niên Thế Cảnh khôi phục lại trạng thái tốt nhất của bản thân thì cuộc so đấu được cho là đặc sắc nhất cũng chính thức bắt đầu.
Bước lên đài thi đấu, bên dưới lập tức vang những lời chỉ trích khiến cho Tử Thanh nghe thấy mà tức run người.
- Hừ.
Ngu ngốc, để xem lần này cái tên Tử Thanh kia sẽ thê thảm đến mức nào.
- Đáng đời lắm.
Ai bảo hắn cứ suốt ngày tỏ vẻ thanh cao làm gì?
- Đợi xem đi, động đến Thượng Quan thế gia thì đừng mong có kết cục tốt...
Ánh mắt lơ đãng lướt trúng gương mặt vênh váo của Thượng Quan Văn Đồng, tuy rằng đang rất bực mình như Tử Thanh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà dõng dạc nói lớn.

- Tử Thanh ta vốn dĩ không rảnh để đi giải thích hay so đo cùng ai, nhưng để ép ta lên được đây thì cũng phải khen mấy người các ngươi rất là có năng lực...
- Nhưng hôm nay, Tử Thanh ta cũng mong rằng Mạnh điện chủ cùng chư vị phó điện chủ làm chứng cho.
Nếu cuộc thi đấu lần này mà Tử Thanh ta thắng, thì ba loại nguyên liệu dùng làm phần thưởng kia sẽ phải thuộc về ta.
Hơn nữa, từ giờ trở đi, ta yêu cầu Luyện Khí Điện dẹp hết mấy cái tin đồn khốn nạn về ta...
- Còn nếu như ta thua, vậy thì Tử Thanh ta xin thề, ngay lập tức rời khỏi Cửu Lâm Tiên Vực, vĩnh viễn sẽ không bước vào sơn môn nửa bước.
Nghe Tử Thanh lớn tiếng hô, cho dù là Mạnh Khang thân làm điện chủ của Luyện Khí Điện cũng phải ngơ ngác một hồi lâu, dù sao thì để phát triển tới tình trạng như ngày hôm nay vẫn có hơn phân nửa là trách nhiệm của hắn.
Chỉ có điều, mấy lời mà Tử Thanh vừa mới nói lại rất hợp ý của một số người, trong đó thì Thượng Quan Văn Đồng chính là người vui vẻ nhất.
Hắn rất tự tin về thiên phú luyện khí của Thượng Quan Văn Việt, bởi vì không dễ gì mà cái tên anh họ này của hắn lại trở thành thủ tịch đại sư huynh của Luyện Khí Điện.
Ngoài ra, người đứng đầu trong cuộc thi đấu giữa đệ tử thân truyền lần này còn chính là ca ca ruột của hắn Thượng Quan Văn Vũ, với hậu thuẫn cường đại bậc này thì cho dù có mười Tử Thanh thì Thượng Quan Văn Đồng hắn cũng không sợ.
Trái ngược với suy nghĩ của hầu hết những người có mặt ở đây, cô nàng Bích Dao dù gì cũng ở cùng Tử Thanh đã lâu, trong lòng cũng hiểu rất rõ, một khi gã anh trai này của mình dám tuyên bố hùng hồn như vậy thì chắc chắn là đã nắm trọn mọi thứ trong lòng bàn tay rồi.
"Boong"
Tiếng chuông vang lên, trước khi năm người trên đài nổi lửa luyện chế thì chợt nghe Thượng Quan Văn Việt lạnh lùng nói.
- Nếu ngươi thắng, Thượng Quan Văn Việt ta sẽ hai tay dâng vị trí thủ tịch đại sư huynh giao cho ngươi, ngoài ra, phần thưởng lần trước của ta là hai khối Hàn Mang Vẫn Tinh cũng sẽ thuộc về ngươi.
Còn nữa, đích thân Thượng Quan Văn Việt ta sẽ đi theo làm hộ vệ cho ngươi trong vòng một năm...
- Còn nếu như ngươi thua, vậy thì ở tại nơi đây, trước mặt tất cả đệ tử của Luyện Khí Điện, ta muốn ngươi cúi đầu xin lỗi Văn Đồng cùng Thượng Quan thế gia.
Thượng Quan Văn Việt vừa mới dứt lời thì sự kinh hãi trên gương mặt của những người ở đây lại càng tăng thêm mấy phần, ai nấy cũng đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt với số tiền cược cực lớn của hai bên.
- Ôi trời ơi.
Cái tên Thượng Quan Văn Việt này bị điên rồi à?
- Thượng Quan thế gia lần này đang muốn thị uy sao?
Nghe thấy lời tuyên bố của Thượng Quan Văn Việt, quán quân lần này, ca ca ruột của Thượng Quan Văn Đồng cũng không chịu yếu thế mà gằn giọng hô lên.
- Hừ.
Chỉ cần ngươi thắng, đừng nói là Thượng Quan Văn Việt, mà ngay cả Thượng Quan Văn Vũ ta cũng sẽ đưa hết phần thưởng cho ngươi.
Không chỉ có Tử Phượng Huyết, mà đích thân ta cũng tình nguyện đi theo ngươi một năm, tùy ý để Tử Thanh ngươi sai sử.
Sự phẫn nộ và chán ghét của Tử Thanh đối với mấy người của Thượng Quan thế gia ngay lập tức bùng nổ.
Tức giận khiến cho linh lực bên trong cơ thể Tử Thanh cuộn trào, áo quần và mái tóc dài sau lưng cũng bị luồng linh lực cuồng bạo này phát ra thổi tung phấp phới.
- Tốt, tốt thôi.
Nếu như Thượng Quan thế gia các ngươi đã thích chèn ép người khác như vậy, thế thì Tử Thanh ta sẽ đấu với các ngươi tới cùng.
Lên đi, Tử U Âm Hỏa...
Ngọn lửa màu đen tím theo lời triệu hồi của Tử Thanh mà bùng lên dữ dội, sự âm u lạnh lẽo của ngọn lửa này ngay lập tức tỏa ra khiến cho cả quảng trường rộng lớn nháy mắt rơi vào cảm giác rét buốt đến tận linh hồn.
Gọi là lửa nhưng Tử U Âm Hỏa này lại lạnh lẽo đến tận xương tủy, đối diện với sự lạnh lẽo bá đạo này thì dù có là ngọn lửa mạnh bạo của Thượng Quan Văn Việt cũng bị nhiệt độ cực thấp của Tử U Âm Hỏa lấn át.
- Hả?
Ngọn lửa này lạ thật, sao lại lạnh như vậy chứ?
- Không phải lửa mà Tử Thanh dùng là Xỉ Lam Chân Hỏa à, cái ngọn lửa âm u này ở đâu chui ra vậy?
- Đây...!đây là yêu phách chân hỏa của yêu thú cấp bảy?
Đúng rồi, ít nhất phải là yêu thú cấp bảy thì mới tạo ra được loại lửa mạnh bạo như vậy...
Chẳng còn để tâm tới những lời nói mang tính kinh ngạc của mấy người Mạnh Khang nữa, lúc này đây, cậu bạn Tử Thanh đã hoàn toàn bị chọc giận mà hùng hổ đi luyện khí rồi.
"Boong"
Một chưởng đánh văng cái đỉnh của mình sang một bên, lần này Tử Thanh dự định là sẽ học theo phương pháp luyện khí của Tâm Ma Kính, trực tiếp dùng ngọn lửa của mình để hoàn thành việc luyện khí.
Vốn quá trình luyện khí phải trải qua đầy đủ năm bước là "Nung Chảy, Tinh Luyện, Dung Hòa, Nặn Hình và Khắc Ấn", nhưng nếu đi theo phương pháp của Tâm Ma Kính thì Tử Thanh có thể giản lược đi hai bước, chân chính chỉ cần Nung Chảy, Nặn Hình và Khắc Ấn là xong.
Bị đám người Thượng Quan Văn Đồng tính kế hãm hại, xong còn bị hai tên Thượng Quan Văn Vũ cùng Thượng Quan Văn Việt hùa theo ức hiếp khiến cho máu nóng trong người Tử Thanh dâng cao.
Bởi vậy mà Tử Thanh mới không thèm dùng đến lô đỉnh để luyện khí nữa, trực tiếp biểu diễn luôn quá trình "Không Đỉnh Luyện Khí" của mình ở ngoài cho đám người kia xem đến trố mắt luôn.
"Phừng phừng"
Bị ngọn lửa của Tử Thanh ép cho không dám cháy mạnh, nhưng dù gì thì Thượng Quan Văn Việt cũng là tu giả có cảnh giới Thiên Linh Cảnh trung kỳ, nên không mấy khó khăn để hắn nhanh chóng ổn định lại ngọn lửa của mình.
Ba gã đệ tử thân truyền kia tuy rằng cũng khá chật vật, nhưng sau khi Tử Thanh bắt đầu chú tâm vào việc luyện khí thì ngọn lửa của ba người này cũng dần dần ổn định lại.
Đã soạn sẵn một bản thiết kế ở trong đầu, nên chỉ chốc lát sau đã thấy Tử Thanh liên tục ném nguyên liệu vào trong ngọn Tử U Âm Hỏa.
Nửa ngày trôi qua, lúc này thì bốn người kia sớm đã hoàn thành quá trình nung chảy nguyên liệu, chuẩn bị bước vào giai đoạn thứ hai là tinh luyện lại nguyên liệu một lần nữa, đảm bảo rằng sẽ không còn chút tạp chất nào còn tồn đọng trong pháp khí.
Nhìn Tử Thanh vẫn đang hì hục ném không ít thứ vào ngọn lửa màu đen tím, ngay cả vị điện chủ Mạnh Khang kia cũng phải vì hành động không ngừng nghỉ này của cậu mà cảm thấy khó hiểu.
Mặc kệ những ánh nhìn và đủ loại thanh âm chí chóe ở bên ngoài, lúc này Tử Thanh vẫn vô cùng chăm chú với công việc của mình.
Lần trước Tử Thanh luyện ra bộ Áo Dài quốc phục với mong muốn mang nền văn hóa Việt Nam tới thế giới tu tiên, vì vậy lần này Tử Thanh cũng ôm ấp trong lòng hình ảnh về một món pháp khí được mệnh danh là Thần khí của người Việt Nam - Trống Đồng Đông Sơn.
Để luyện ra một chiếc trống đồng giống hệt với Trống Đồng Đông Sơn không hề khó, thậm chí, với một thợ rèn như Tử Thanh thì điều này cực kỳ dễ dàng.
Chỉ là, Trống Đồng Đông Sơn dù sao cũng được coi như là một kiện Thần khí của dân tộc Việt từ thời xa xưa, bởi vậy mà khi luyện trống Tử Thanh cần phải suy nghĩ thật kỹ về việc mang khí thế hào hùng của dân tộc thổi vào bên trong.
Chỉ có như vậy thì khi luyện thành, Trống Đồng Đông Sơn mới có thể vang lên những thanh âm hùng tráng của dân tộc.
Đây mới thực sự là sự trăn trở, sự lo lắng và băn khoăn của Tử Thanh khi lựa chọn hình ảnh chiếc Trống Đồng Đông Sơn làm pháp khí luyện chế của mình..