Mất đến hai ngày để hoàn thành quá trình nung chảy toàn bộ nguyên liệu bên trong Tử U Âm Hỏa.
Nhìn bốn người kia đều đã bước vào quá trình nặn hình cho pháp khí của họ, tuy rằng tốc độ luyện khí của Tử Thanh chậm hơn bọn họ rất nhiều, thế nhưng, vào lúc này lại chỉ thấy cậu khẽ nhếch môi cười khẩy một cái.
- Hừ.
Anh mày luyện được trung phẩm Linh khí từ lâu rồi mấy cu ạ.
Để coi lần này sẽ luyện ra Linh khí cấp nào nhé.
Yên tâm, kiểu gì thì tao cũng sẽ đến vả rụng răng từng thằng một, chúng mày cứ ở đó mà thể hiện đi.
Lẩn bẩm chửi thầm một câu, sau khi xả bớt cơn tức trong lòng thì Tử Thanh lại tiếp tục bắt tay vào việc luyện chế Trống Đồng Đông Sơn của mình.
Trống Đồng Đông Sơn vốn có hình dáng tương đối đặc thù, hơn nữa, hầu hết những đường nét hoa văn trên mặt trống đều là những nét chạm trổ vô cùng tinh xảo và sống động.
Ngoại trừ hình ảnh về con người, muông thú hay cỏ cây ra thì trên mặt trống còn mô tả lại cuộc sống sinh hoạt thường ngày, quá trình lao động, vui chơi và lễ hội của người Việt Cổ.
Đặc biệt, hình tượng về cánh Chim Lạc vẫn luôn là một thứ gì đó khiến cho Tử Thanh khó có thể quên được.
Có rất nhiều giả thuyết cho rằng, hình ảnh Chim Lạc từ xa xưa thực ra chính là con Cò trong văn hóa, ca dao và tục ngữ của người Việt Nam.
Bởi vì từ xa xưa, khi nền nông nghiệp lúa nước của Việt Nam phát triển mạnh thì hình ảnh về "cánh đồng quê, Cây Đa, giếng nước, mái Đình", hay như những hình ảnh về con Trâu, lũy tre và cánh Cò trắng tung bay về cuối chân trời luôn được người ta khắc họa vào trong thi ca và lịch sử.
Mà gắn chặt với nền nông nghiệp lúa nước, không gì khác chính là cánh Cò trắng lặn lội trên từng thửa đất ngập tràn phù sa, có lẽ, khi hình ảnh của cánh Có đã quá quen thuộc thì người xưa mới thần thánh hóa nó lên, biến hình ảnh giản dị đời thường trở thành một hình ảnh mang tính lịch sử xuyên suốt qua từng thời kỳ.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Tử Thanh cũng không dám chắc hình ảnh Chim Lạc khắc trên mặt trống có phải cánh Cò hay không?
Nhưng nếu đã là hình ảnh mang tính truyền thống, văn hóa và lịch sử thì thế hệ đi sau như Tử Thanh vẫn nên giành một sự tôn trọng, kính ngưỡng và tự hào giành cho công sức sáng tạo cũng như trí óc của người Việt xưa.
Bằng cách lưu giữ, phát huy và bảo toàn trọn vẹn hình ảnh của Chim Lạc, vĩnh viễn không được để Chim Thần của người Việt bị lai tạp với hình ảnh các loài chim của những quốc gia khác.
Do đó, khi quyết định chọn lựa luyện chế một chiếc Trống Đồng Đông Sơn thì cậu bạn Tử Thanh đã phải vận dụng hết tri thức, trí óc và cả tinh thần dân tộc của mình để cố gắng tạo ra một chiếc trống đồng mang nét đặc trưng của dân tộc Việt.
Thời gia năm ngày trôi qua, trong suốt năm ngày này mấy người Thượng Quan Văn Việt sớm đã bước vào quá trình khắc ấn cho pháp khí rồi.
"Khắc ấn" - thực ra chính là quá trình mà luyện khí sư khắc những trận pháp và phù văn lên trên pháp khí của mình, từ đó giúp cho pháp khí luyện ra có được công năng và uy lực đặc thù.
Trận pháp và phù văn có cấp bậc càng cao thì pháp khí càng có uy lực mạnh bạo, phẩm cấp sau khi luyện thành cũng hơn xa những pháp khí phổ thông khác đến cả trăm, cả ngàn lần.
Đến ngày thứ tám, lúc này thì ba người bên phía Thượng Quan Văn Vũ đã sắp sửa luyện thành Linh khí của bản thân.
Nhìn bầu trời ầm ầm sấm nổ và ba loại dị tượng được dẫn động, mọi người ở đây liền đoán được ngay là ba người Thượng Quan Văn Vũ đã luyện thành công ba món Linh khí.
Ba món Linh khí do ba người Thượng Quan Văn Vũ, Cố Bân và Niên Thế Cảnh luyện ra lần này cũng không khác so với ba món Linh khí lúc trước thi đấu là mấy, tất cả đều là cấp bậc Linh khí hạ phẩm.
Mặc dù cấp bậc không quá cao, nhưng trong số những đệ tử thân truyền thì kết quả của ba người bọn họ đã là tốt nhất rồi, thậm chí còn bỏ xa mấy vị chấp sự khác của nội môn rất nhiều.
Thời gian qua đi, thoắt cái trên đài cũng chỉ còn lại mỗi Tử Thanh và Thượng Quan Văn Việt là vẫn còn đang chăm chú luyện khí.
Thời gian trôi qua đến ngày thứ chín, lúc này sắc trời quang đãng bên trên Luyện Khí Điện chợt vang lên những tiếng sấm nổ đì đùng, tia sét trắng sáng lóe lên rạch ngang bầu trời chẳng biết từ bao giờ đã bị mây đen che phủ.
- Á...
Sấm sét lần này khủng khiếp quá, nhìn kìa, dị tượng này là...
Chẳng biết là ai la lên, chỉ thấy sau khi mọi người bị tiếng la kia thu hút thì từ trên cao, một luồng gió lạnh sắc lẹm bỗng từ trong thinh không đột ngột xuất hiện.
Luồng gió này vô cùng kỳ lạ, tuy rằng có chút mát lạnh mỏng manh, nhưng khi nó lướt qua thì ngay cả là những trụ đá to lớn cao đến mấy chục mét cũng bị ngọn gió lạnh này nhẹ nhàng cắt nát.
"Rầm rầm, rầm..."
Thế rồi chỉ một lúc sau, Thượng Quan Văn Việt vốn đang ngồi khoanh chân trước một cái đỉnh đỏ rực lửa chợt đứng bật dậy, đôi mắt nhắm chặt trừng trừng mở lớn.
Lúc này, từ trên người hắn bỗng tỏa ra một luồng hơi thở sắc lạnh khiến cho không gian xung quanh như bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ.
Ngón tay Thượng Quan Văn Việt nhanh chóng kết ấn, sau đó liền thấy hắn đứng thẳng lưng rồi hô lên.
- Thiên lôi ẩn hiện, phong vân động.
Hàn phong du tảo, phá thương khung.
Trảm Phong Kiếm, luyện thành cho ta.
"Vù vù, vù vù"
Tiếng gió rít vang lên không ngừng, vô vàn những tia sáng màu xanh nhạt từ bốn phương tám hướng theo lời hiệu triệu của Thượng Quan Văn Việt lập tức ào ào chảy về hội tụ lại nơi đầu ngón tay thon dài.
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông đệ tử đang quan sát, một cây kiếm dài mỏng với sắc xanh nhạt bán trong suốt dần dần hiện ra.
Kiếm này dày chừng một mét có hơn, thân kiếm mỏng dẹt trong suốt tựa như thủy tinh.
Mặc dù thân kiếm mỏng hơn bình thường rất nhiều, nhưng từ trên lưỡi kiếm mỏng như cánh ve này vẫn có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ và sự sắc lạnh đến rợn người.
Chuôi kiếm được Thượng Quan Văn Việt nặn hình một con Rắn lớn có sừng, miệng Rắn mở to ngậm lấy lưỡi kiếm trong suốt màu xanh nhạt.
Kiếm vừa luyện thành đã bị thiên lôi ở trên cao chú ý, dù vậy thì Thượng Quan Văn Việt cũng không hề tỏ ra một chút cảm giác lo lắng nào.

Nhẹ tung thanh kiếm bán trong suốt về phía cột thiên lôi đang sắp sửa giáng xuống, hai tay của Thượng Quan Văn Việt nhanh chóng hợp lại kết thành một loạt những thủ ấn phức tạp rồi quát lên.
- Trảm Phong Kiếm, nhất bộ đăng thiên.
Cửu lôi hội tụ, xé thủng trời cao.
Đi...
"Vù vù...!vù vù"
"Đùng"
Trảm Phong Kiếm màu xanh nhạt cùng với sấm sét trắng bạc đối đầu, sau một tiếng nổ lớn vang lên, lưỡi kiếm trong suốt tựa như thủy tinh lại một lần nữa quay trở về trên tay của Thượng Quan Văn Việt.
Nhẹ mỉm cười với Thượng Quan Văn Việt một cái, Mạnh Khang điện chủ sau đó liền vẫy tay ý bảo vị phó điện chủ ngồi bên cạnh đi thông báo kết quả.
- Thượng Quan Văn Việt, luyện thành trung phẩm Linh khí.
Chúng đệ tử nhiệt liệt hoan...
"Thùng"
Vị phó điện chủ kia còn chưa kịp thông báo hết câu đã bị một tiếng trống thật lớn vang lên cắt ngang.
Tiếng vang thật lớn này vừa oai hùng tráng lệ, vừa nặng nề trầm đục tựa tiếng trống trận phương xa, thanh âm vừa vang lên như muốn nện thẳng vào lồng ngực của chúng đệ tử đang ngồi trên khán đài.
Thậm chí, ngay cả một số chấp sự có tu vi thấp và đệ tử của các thế lực khác đến xem thi đấu cũng bị tiếng trống kia thao túng.
"Thùng"
"Thùng thùng"
"Thùng thùng..."
Tiếng trống nặng nề liên tục vang lên, thanh âm hùng hồn từ trong hư không vọng lại như khiến cho nhịp tim của những người ở tại quảng trường của Luyện Khí Điện bị ảnh hưởng.
- A...
Tiếng trống kỳ lạ này là sao đây?
- Tim...!tim của ta.
Nhịp tim của ta cứ như đang bị tiếng trống này điều khiển vậy.
Hự...
- Cái này...!tiếng trống này là...
A...!Là từ chỗ của tên Tử Thanh kia truyền ra.
Theo tiếng la của một gã đệ tử Luyện Khí Điện, trăm ngàn ánh mắt nghi hoặc lập tức đổ dồn về phía Tử Thanh đang đứng ở giữa quảng trường rộng lớn.
Ở đó, ẩn hiện trong ngọn Tử U Âm Hỏa màu đen tím là một thứ vật thể kỳ lạ có hình dạng không mấy bắt mắt.
"Thùng"
"Thùng thùng"
"Thùng thùng"
Nhịp trống trầm đục lại tiếp tục vang lên, lúc này, từ giữa bầu trời trong xanh lại một lần nữa nổi lên những cụm mây đen dày đặc, mây mù cuồn cuộn trên cao nháy mắt đã tụ lại hình thành nên một biển mây đen kịt u ám.
Ngước nhìn biển mây đen đã hoàn toàn che phủ bầu trời của Luyện Khí Điện, trong lòng hai người Mạnh Khang điện chủ và Thượng Quan Văn Việt đều đồng loạt dâng lên một loại cảm giác áp bức khó mà nói rõ.
"Ầm ầm"
"Thùng"
Tiếng sấm hòa cùng tiếng trống, ngay lúc Tử Thanh vừa vung tay thu lại ngọn Tử U Âm Hỏa, thì từ giữa biển mây đen ngòm trên cao đột ngột xuất hiện một con Rắn lớn hai sừng do thiên lôi tạo thành.
Lôi Xà to lớn dài hơn mấy chục mét uốn lượn trong tầng mây u ám, sau đó chợt há miệng gầm lên một tiếng đầy giận dữ như thể đang muốn tuyên chiến cùng với tiếng trống đã dám tranh uy với nó.
Đôi mắt nhắm chặt suốt mấy ngày qua của Tử Thanh đột ngột mở lớn, từ sâu trong đó thoáng có chút ánh sáng màu đỏ hồng lóe lên.
Gương mặt sớm đã tái đi vì thoát lực, thế nhưng lúc này lại thấy Tử Thanh bình tĩnh đến mức lạ thường, nhẹ ngẩng đầu ngước nhìn Lôi Xà trên cao, cậu bạn Tử Thanh vươn ngón tay chỉ thẳng lên trời mà quát.
- Chỉ là một tiếng sấm nổ mà cũng muốn át đi nhịp trống linh thiêng của tao sao?
Trống Đồng Đông Sơn, hiện thân đi nào.
"Thùng"
Một tiếng trống thật lớn vang lên, lúc này thì hình dạng thật sự của chiếc trống đồng mà Tử Thanh luyện chế mới hoàn toàn lộ hẳn ra bên ngoài.
Chiếc trống này thuần một màu vàng đồng, thân trống có hình trụ tròn cao hơn một mét, bên ngoài điêu khắc đầy những loại hoa văn hình đóa Sen và ngôi sao cách điệu.
Giữa mặt trống rộng hơn hai mét là hình tượng một ngôi sao mười bốn cánh, xung quanh ngôi sao này là những vòng tròn khắc đầy những hình ảnh về Chim Lạc, con người và muông thú xen kẽ với nhau vô cùng sống động.
Trống Đồng vừa bay lên cao thì Lôi Xà cũng giận dữ gầm lên vài tiếng, sau đó, con Rắn lớn kia liền mang theo một nguồn năng lượng cuồng bạo như muốn đánh nát đại địa mà lao thẳng xuống.

Trông thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt, ngay cả Mạnh Khang điện chủ cũng không thể bình tĩnh được nữa mà đứng bật dậy rồi thốt lên.
- Thiên lôi hóa Xà.
Tên tiểu tử này, hắn vậy mà muốn luyện ra thượng phẩm Linh khí sao?
Linh khí nếu như muốn luyện thành thì cần phải trai qua quá trình tẩy luyện của thiên lôi, chỉ có thông qua được sự kiểm tra của thiên đạo thì linh tính của pháp khí mới thật sự được công nhận.
Mà thiên lôi kiếp của Linh khí cũng được chia làm nhiều cấp bậc khác nhau, nếu như Linh khí hạ phẩm chỉ là những tia sấm sét nhỏ và vừa thì ở cấp bậc trung phẩm sẽ là những cột sét thô to như cột nhà.
Riêng Linh khí thượng và cực phẩm thì sẽ phải hứng chịu hai loại thiên lôi kiếp hóa hình là Thiên lôi hóa Xà và Thiên lôi hóa Giao.
Lực lượng hủy diệt của thiên lôi lúc này có thể nói là hơn xa hai cái trước đến cả trăm, thậm chí cả ngàn lần.
Quan trọng nhất là, bởi vì tu giả là người trực tiếp luyện ra Linh khí, cho nên, khi thiên lôi giáng xuống thì tu giả cũng phải hợp lực cùng với Linh khí của mình chống lại lực lượng hủy diệt của sấm sét.
Nếu thành công thì Linh khí xuất thế, còn nếu như thất bại thì không chỉ có pháp khí bị đánh nát, mà tu giả trực tiếp luyện ra pháp khí cũng vì mối liên kết này mà chịu trọng thương.
Ngay tại lúc điện chủ Mạnh Khang định lao ra trợ giúp Tử Thanh đối đầu với Thiên Lôi Hóa Xà, thì bất ngờ là, từ trên người của Tử Thanh vậy mà lại đột ngột bùng lên một luồng linh lực vô cùng mạnh mẽ.
Vốn dĩ tu vi của Tử Thanh được Tâm Ma Kính giúp phong ấn lại ở cảnh giới Địa Linh Cảnh trung kỳ, giờ đây, để đối phó với Lôi Xà thì bản thân cậu cũng phải dốc hết sức, nếu không tất cả mọi nỗ lực để sẽ đổ sông đổ biển.
Tu vi đột ngột tăng vọt lên tới Thiên Linh Cảnh hậu kỳ, cùng với sự tăng cao một cách bất ngờ này thì làn khói đen u ám đang bao phủ quanh người Tử Thanh cũng ngày một đậm đặc mở rộng hơn.
Hai mắt đã chuyển thành một màu đỏ hồng yêu dị, Tử Thanh cắn chặt răng nhìn Lôi Xà mang theo lực lượng hủy diệt đang ầm ầm lao xuống mà hét lên.
- Đông Sơn Cổ, Lạc Điểu triều dương.
Thánh Âm ngân, cửu thiên chấn động.
Đánh nát con Rắn kia cho tao...
"Grào"
"Thùng"
Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, từ giữa mặt trống chợt có hư ảnh của một con Chim Lạc to lớn màu vàng kim bay ra.
Mỗi khi Chim Lạc vung cánh, tiếng trống nặng nề như đánh mạnh vào trái tim của mỗi người cũng đồng thời vang lên.
"Thùng...!thùng thùng...!thùng thùng"
Chim lớn giang rộng hai cánh, sau đó mang theo tiếng trống bay thẳng vào trời cao đối đầu cùng Lôi Xà.
"Đùng"
- Á...!đau đầu quá...
- Tai của ta.
Xen lẫn thanh âm la hét là tiếng nổ lớn vang vọng khắp cả bầu trời của Luyện Khí Điện, cho dù là bên trong nội môn của Cửu Lâm Tiên Vực cũng bị tiếng vang thật lớn này ảnh hưởng.
Rất nhiều đệ tử nội môn bởi vì tu vi không cao, hơn nữa tiếng nổ này lại vang lên một cách cực kỳ bất ngờ, do đó có rất nhiều đệ tử không kịp phòng bị mà xuất hiện tình trạng hai tai chảy máu, linh lực tán loạn, sau đó liên hôn mê bất tỉnh.
Đáng nói là, nguồn năng lượng khổng lồ tràn ra sau vụ nổ khiến cho không gian nơi đây suýt chút nữa thì sụp đổ, may mà Mạnh Khang điện chủ và năm vị phó điện chủ của Luyện Khí Điện kịp thời dựng lên tầng phòng hộ mới tránh cho nơi này bị san bằng thành bình địa.
Thời gian chầm chậm qua đi, đến khi toàn bộ mây đen trên bầu trời đều biến mất thì bóng dáng của cánh Chim Lạc và chiếc trống đồng mới một lần nữa được hiện ra.
Vươn tay thu hồi chiếc trống đồng đã biến nhỏ lại, thoáng cảm nhận được sự thân thuộc đến từ cánh Chim Lạc.
Lúc này, tuy rằng đã rất mệt vì liên tục phải luyện khí trong nhiều ngày liền, thế nhưng Tử Thanh vẫn cố dùng chút linh lực còn sót lại vỗ mạnh một cái lên trên mặt trống đồng.
"Thùng"
Đã hoàn thành quá trình luyện khí, lần này đích thân điện chủ Mạnh Khang tự mình xuất thủ để kiểm tra Linh khí mà Tử Thanh vừa mới luyện thành.
Sau một hồi kiểm tra nghiêm ngặt, rồi như là rất khó mà tin vào kết quả trước mặt, do đó vị điện chủ này lại để cho năm vị phó điện chủ kia cũng tới kiểm tra một phen.
Cuối cùng, vị phó điện chủ nhìn như là có tiếng nói nhất trong năm người chỉ đành thở dài một cái rồi cất giọng tuyên bố.
- Tử Thanh, luyện thành pháp khí Đông Sơn Cổ.
Cấp bậc...!cấp bậc thượng phẩm Linh khí...
- Hả?
Cái gì cơ?
Là thượng phẩm Linh khí sao, ta không có nghe nhầm đấy chứ?
- Ôi trời, cái tên Tử Thanh này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?
- Xong rồi xong rồi.
Trước đó ta còn luôn miệng nhục mạ hắn, lần này bị hắn ghi thù rồi...

- Ta cũng vậy, mới nãy còn mắng hắn là tên phế vật.
Xem ra bản thân ta mới thật sự là phế vật.
- Linh khí thượng phẩm.
Pháp khí bậc này ngay cả mấy vị chấp sự hay trưởng lão nội môn muốn luyện chế cũng không phải là chuyện dễ, tên Tử Thanh này vậy mà lại có thể luyện ra được Linh khí cấp thượng phẩm sao?
- Ta đã nói mà, dị tượng và thiên lôi khi nãy còn đáng sợ hơn cả lúc thủ tịch đại sư huynh luyện ra Trảm Phong Kiếm nữa.
Lần này Thượng Quan thế gia thua đủ đau đấy...
Bị kết quả này tát thẳng vào mặt không chỉ có đám người từng buông lời miệt thị Tử Thanh, ngay cả cái tên chủ mưu trong vụ cá cược lần này là Thượng Quan Văn Đồng cũng đã tái mét mặt mày mà ngồi sụp xuống đất thở không ra hơi.
Hắn thật không ngờ tới, một thủ tịch đại sư huynh, một thân truyền đệ tử với thiên phú luyện khí cao như Thượng Quan Văn Việt mà cũng không thể thắng nổi Tử Thanh.
Đã gây thù chuốc oán không nhẹ, cho nên Thượng Quan Văn Đồng dù đang rất lo sợ việc bị Tử Thanh trả thù, thế nhưng hắn vẫn giành ra chút thời gian để nghĩ cách khiến cho Thượng Quan thế gia vì mình mà đối đầu với gã thiên tài mới nổi này.
Nhìn thật sâu vào đôi mắt của Tử Thanh, sau khi đã ổn định lại hiện trường ồn ào, bấy giờ mới nghe vị điện chủ Mạnh Khang này lạnh giọng hỏi.
- Ngươi...
Đã sớm đột phá Thiên Linh Cảnh hậu kỳ từ lâu rồi, đúng không?
- Đừng có nói với ta mấy lời vô nghĩa.
Linh lực của ngươi khi đối kháng cùng Lôi Xà cực kỳ cô đọng, không hề giống với người vừa mới đột phá một chút nào.
Vốn còn định nói xạo vài câu, bất ngờ bị người ta ra đòn phủ đầu khiến cho Tử Thanh ngơ ngác mãi vẫn không thể nói nên lời.
Mà câu nói vừa rồi của điện chủ Mạnh Khang cũng hệt như một chiếc búa tạ, nặng nề nện thẳng lên lồng ngực của đám đông đệ tử đang ngồi trên khán đài, thậm chí có kẻ còn vì sợ quá mà lăn đùng ra ngất xỉu.
Những người ở đây, ai trong số họ cũng thừa sức hiểu rằng cảnh giới Thiên Linh hậu kỳ có nghĩa là gì?
Đấy là cảnh giới tu vi mà mấy vị chấp sự hay trưởng lão nội môn bình thường cũng khó lòng với tới, chứ đừng nói chi là một đám đệ tử vẫn còn đang giậm chân tại Địa Linh Cảnh sơ kỳ như bọn họ.
Sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm phần trắng xám hơn, lúc này đây, Thượng Quan Văn Đồng quả thật là muốn tự đấm vào lồng ngực của mình mấy cái thật mạnh.
Bản thân Thượng Quan Văn Đồng chưa bao giờ lại cảm thấy hối hận và bất lực như lúc này, hắn thậm chí còn có suy nghĩ muốn chạy tới ôm chân Tử Thanh mà dập đầu xin tha thứ.
Giờ Tử Thanh đã là tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ, hơn nữa còn là người đứng đầu trong lớp đệ tử thân truyền của Luyện Khí Điện thành công luyện ra thượng phẩm Linh khí.
Dù cho cha hắn có là gia chủ của Thượng Quan thế gia đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng sẽ không vì một gã nhi tử như hắn mà đi chọc giận mấy người của Luyện Khí Điện.
Sau khi nghe được những gì mà Mạnh Khang điện chủ nói, tuy rằng trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ, thế nhưng Thượng Quan Văn Việt cũng không có ý trốn tránh mà bước thẳng tới trước mặt Tử Thanh, sau đó dùng hai tay nâng một chiếc nhẫn trữ vật lên rồi cúi đầu nói.
- Thượng Quan Văn Việt ta thua tâm phục khẩu phục.
Đây là hai khối Hàn Mang Tinh Vẫn, ngươi cầm lấy đi.
- Còn nữa...
Chuyện mà Thượng Quan Văn Việt ta đã nói thì nhất định sẽ làm.
Từ giờ ngươi sẽ là thủ tịch đại sư huynh của Luyện Khí Điện, hơn nữa, trong vòng một năm tới ta sẽ đích thân làm hộ vệ của ngươi.
Nhét vội vào tay Tử Thanh một chiếc nhẫn màu đen lạnh lẽo, cũng chẳng kịp nghe cậu trả lời, Thượng Quan Văn Việt cứ như vậy mà hiên ngang rời đi.
Có Thượng Quan Văn Việt làm người tiên phong mở đầu, mấy người Thượng Quan Văn Vũ cũng cúi đầu lững thững đi tới.
Bởi vì đã có thời gian để tiếp nhận mọi việc, nên khi ba người Thượng Quan Văn Vũ đem ba loại nguyên liệu vốn là phần thưởng của mình ra thì chợt nghe Tử Thanh lạnh giọng nói.
- Khoan đã.
Kim Tích Lân, Bích Quang Sa ta đều không cần.
Để Tử Phượng Huyết của ngươi lại là được.
Ngơ ngác nhìn về phía Thượng Quan Văn Vũ, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý từ hắn thì Cố Bân và Niên Thế Cảnh mới từ từ thu hồi hai khối Kim Tích Lân và Bích Quang Sa.
Thở dài một hơi đem Tử Phượng Huyết đưa cho Tử Thanh, sau khi dừng lại một chút thì chợt thấy Thượng Quan Văn Vũ trợn mắt liếc Thượng Quan Văn Đồng một cái rồi quay qua dõng dạc tuyên bố.
- Tử Thanh, hôm nay Thượng Quan Văn Vũ ta thua ngươi tâm phục khẩu phục.
Tương lai ta nhất định cố gắng tu luyện, đích thân ta sẽ tự mình rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay.
Bắt đầu từ mai, ta, sẽ đi theo sau làm hộ vệ của ngươi.
Dứt lời thì Thượng Quan Văn Vũ cũng nhanh chóng đạp lên phi kiếm mà rời đi, để lại sau lưng là những tiếng gào thét đầy phẫn nộ của Tử Thanh.
- Bà nội cha hai cái thằng này.
Chúng mày dằn mặt tao đấy à?
Ai rảnh mà mượn chúng mày đi theo hả, bị điên à?
Thằng nào dám đi theo tao thì tao đập thằng đó vỡ đầu, nghe chưa hả?
Cuối cùng thì cuộc thi đấu của Luyện Khí Điện cũng chấm dứt, kết quả của cuộc thi đấu lần này quả thật là đã khiến cho cả nội môn của Cửu Lâm Tiên Vực sôi trào trong một khoảng thời gian dài.
Nghe nói sư phụ của điện chủ Mạnh Khang, vị đại trưởng lão có địa vị cực cao trong tông môn còn đích thân tới gặp Tử Thanh một trận.
Tuy rằng vị đại trưởng lão này cũng không có nói là muốn nhận Tử Thanh làm đệ tử, thế nhưng lại tùy hứng mà truyền dạy cho cậu không ít những kiến thức quý báu về thuật luyện khí.
Thậm chí còn tặng cho cậu mấy loại nguyên liệu vô cùng quý giá, trong đó đáng nói nhất vẫn là ba khối Tử Phượng Huyết lớn bằng cái bát và mấy khối Hàn Mang Tinh Vẫn đen ngòm.
Lần này Tử Thanh tỏa sáng như pháo hoa giữa trời đêm, chỉ có điều cậu lại từ chối cái danh xưng thủ tịch đại sư huynh của Luyện Khí Điện, sống chết không chịu tiếp nhận, thậm chí còn ép điện chủ Mạnh Khang phải tiếp tục để cho cái tên Thượng Quan Văn Việt kia giữ lại danh xưng này.
Thời gian trôi qua cũng đã được nửa tháng, thế nhưng cái tên Tử Thanh ở trong nội môn vẫn cứ nóng như là lò lửa vậy.
Ai ai cũng nói Luyện Khí Điện lần này gặp may nhặt được một ngôi sao sáng, cho nên rất nhanh sẽ có thể đứng lên giành lại hào quang vốn có của mình.
Lại nói, Tử Thanh và Bích Dao vốn dĩ là anh em, cho nên kể từ sau cuộc so đấu kia thì Đan Đường và Luyện Khí Điện chợt nảy sinh một mối quan hệ cực kỳ tốt.

Dù sao thì Bích Dao giờ đây cũng là đệ tử thân truyền do đích thân đường chủ Đan Đường - Lục Nhạn Băng thu nhận, vị thế của cô nàng ở tại Đan Đường cũng chẳng thấp hơn mấy vị chấp sự là bao.
Nay ca ca của cô nàng đã là thiên tài được Luyện Khí Điện chú trọng bồi dưỡng, hơn nữa lại là đệ tử trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Luyện Khí Điện luyện ra được Linh khí thượng phẩm.
Huống chi, từ trước tới nay hai bên cũng có mối giao hảo không tệ, cho nên loại thiên tài vừa có thực lực lại vừa có đức tính tốt như cậu thì Đan Đường tuyệt đối không muốn bỏ lỡ.
Tạm để mấy cái chuyện nổi tiếng hay trở thành tâm điểm qua một bên, điều đáng nói bây giờ vẫn là cảm xúc của Tử Thanh trong mấy ngày vừa qua.
"Xoảng"
Hung hăng ném chiếc bát trên tay về phía gã thanh niên đang đứng ở góc phòng, Tử Thanh vừa nhìn mấy quả Chanh trộn với muối ớt lăn lông lốc trên sàn nhà, vừa giận đến méo miệng mà mắng.
- Đi ra ngoài.
Ta đã bảo là không có nhu cầu nhận hộ vệ rồi cơ mà, ai mướn các ngươi tới đây làm gì hả?
Đi ra mau, ra ngay...
Gương mặt cứng ngắc không hề lộ ra chút cảm xúc, kẻ vừa bị mắng sau khi phủi đi lớp muối ớt dính trên ngực áo thì lại cúi người dọn sạch những mảnh vỡ và mấy trái Chanh trộn muối ớt đang nằm vương vãi trên sàn.
Đã dọn sạch sàn nhà, lúc này lại thấy hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Tử Thanh mà đáp.
- Ta đã nói rồi, trong vòng một năm này đích thân ta sẽ làm hộ vệ của ngươi.
Ai cũng không thay đổi được.
- Đúng.
Biểu ca nói đúng.
Thượng Quan thế gia chúng ta chưa từng chịu nỗi nhục nào lớn như vậy, lần này làm hộ vệ cho ngươi là do chúng ta thất thủ, sau này đích thân ta sẽ thách đấu với ngươi, đánh bại ngươi.
Thượng Quan Văn Vũ ta rồi cũng sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Hóa ra hai người vừa bị Tử Thanh mắng này chính là Thượng Quan Văn Vũ cùng với Thượng Quan Văn Việt.
Trong nửa tháng này, hai người họ cứ như là hai cái đuôi lẽo đẽo theo sau Tử Thanh, dù cho cậu có đi ngủ thì hai người họ vẫn kéo ghế đến ngồi ở cạnh giường khiến cho Tử Thanh bị mất ngủ nhiều đêm liền.
Đánh cũng không được, mà đuổi thì không chịu đi, bởi vậy mới có cảnh cậu bạn Tử Thanh ném bát Chanh trộn muối ớt của mình vào ngực Thượng Quan Văn Việt.
Mà hai anh em nhà Thượng Quan thế gia này cũng rất cứng đầu, mặc kệ Tử Thanh năn nỉ hay là chửi mắng thì bọn hắn vẫn cứ đứng im ở trong phòng cậu không chịu đi.
Hết cách Tử Thanh cũng chỉ còn biết cắn răng cam chịu, nhưng có lẽ ký ức về việc liên tục bị người của Thượng Quan thế gia chèn ép và buộc tội, ép mình phải tham gia thi đấu luyện khí vẫn còn ám ảnh trong lòng Tử Thanh.
Vậy nên, hễ cứ bị Thượng Quan Văn Vũ hay là Thượng Quan Văn Việt chọc cho nổi giận thì Tử Thanh lại ném đủ thứ đồ lên đầu hai người.
Chỉ có điều, cái tên Thượng Quan Văn Việt này dẫu sao vẫn là kẻ từng hùng hổ tuyên bố muốn Tử Thanh phải cúi đầu xin lỗi Thượng Quan Văn Đồng trước toàn thể đệ tử của Luyện Khí Điện.
Vì vậy mà Thượng Quan Văn Việt vẫn là người được Tử Thanh ưu ái chọi đồ vào người nhiều nhất, thậm chí, ngay cả khi Thượng Quan Văn Vũ mới là kẻ đầu xỏ trực tiếp khiến cho Tử Thanh phát bực thì Thượng Quan Văn Việt vẫn phải ăn trọn một chiếc giày vào giữa ngực.
Bị hai người này bám đuôi, tuy rằng rất phiền nhưng quả thực là Tử Thanh cũng không gặp phải trở ngại gì quá lớn.
Nghe nói, sau khi Thượng Quan thế gia biết tin liền cho người đi điều tra sự việc.
Kết quả moi ra chuyện Thượng Quan Văn Đồng bởi vì trông thấy Tử Thanh cãi nhau với mấy người của Chấp Pháp Đường, đang muốn lên mặt răn dạy thì lại bị cậu chửi xéo nên mới ôm hận trong lòng.
Về phần những tin đồn ác ý kia tất cả đều do Thượng Quan Văn Đồng tự mình truyền ra, ép Tử Thanh đến mức bị cả Luyện Khí Điện không ngừng chửi rủa cũng là do một tay hắn đi làm.
Thượng Quan Văn Vũ và Thượng Quan Văn Việt giận dữ đi tìm Tử Thanh, sau đó thách đấu với người ta cũng là vì tin lời dèm pha của Thượng Quan Văn Đồng nên mới có kết cục như ngày hôm nay.
Dù đã được minh oan, thế nhưng Tử Thanh cũng không có để tâm lắm, đơn giản là bởi vì sắp tới Cửu Lâm Tiên vực sẽ tổ chức một cuộc thi đấu giữa các thế lực lớn ở trong nội môn với nhau, gọi đơn giản thì chính là Nội Môn Thí Luyện.
Nội Môn Thí Luyện của Cửu Lâm Tiên Vực cứ cách mười lăm năm thì sẽ tổ chức một lần, mục đích là để chọn ra những đệ tử ưu tú nhất thay mặt cho tông môn tham dự vào Bách Huyền Chiến.
Nói về cuộc chiến Bách Huyền này một chút thì đây vốn là cuộc so đấu vô cùng khốc liệt, diễn ra giữa các đại môn phái tu tiên của Cửu Huyền Đại Thế Giới.
Tông phái giữ vị trí cao nhất của cuộc chiến này sẽ có mười hai đệ tử ưu tú nhất được đi vào bí cảnh Tiên Môn.
Nghe đồn cái bí cảnh Tiên Môn này vốn là một mảnh tiên thổ tách ra từ Tiên giới, sau đó được những đại năng của Cửu Huyền Đại Thế Giới dùng vô số tâm huyết nối liền với nơi này, từ đó tạo ra một phúc địa với cơ duyên cực lớn giành cho đời sau.
Bên trong bí cảnh Tiên Môn này tồn tại một loại tiên thiên linh khí kỳ lạ, cộng thêm các loại kỳ trân dị bảo nhiều vô số kể, tất cả những thứ này đều cực kỳ hữu ích đối với tu tiên giả.
Bí cảnh Tiên Môn chẳng những là nơi giúp cho tu giả tẩy tủy luyện cốt, mà tiên thiên linh khí bên trong bí cảnh còn là thứ có thể tạo ra tiên chủng.
Một khi bên trong đan điền của tu giả xuất hiện hạt giống của mầm tiên, vậy thì tu giả đó sẽ có được cơ hội cực lớn đột phá cánh cửa cuối cùng để thành Tiên.
Huống hồ, dù cho tu giả đi vào Tiên Môn nhưng lại không thể tạo ra được mầm tiên, vậy thì sau này, khi tu giả đó tiến hành tham ngộ tạo hóa thì cũng sẽ có ưu đãi cực lớn, thậm chí là gia tăng tỉ lệ độ kiếp thành công của tu giả.
Do vậy mà bí cảnh Tiên Môn này liền trở thành ngọn nguồn khiến cho các đại môn phái tu tiên tranh giành kịch liệt suốt mấy ngàn năm qua, đến mức không tiếc bất cứ giá nào cũng phải để đệ tử ưu tú nhất của tông môn đi vào trong đó hấp thu tiên thiên linh khí.
Cầu mong cơ duyên đủ lớn, đệ tử trong môn phái có thể thu được tiên thiên linh khí để ngưng tụ ra hạt giống mầm tiên.
Chỉ có như vậy mới giúp cho tông môn xuất hiện thêm nhiều nhân tài, thế lực của môn phái mới càng ngày càng mạnh mẽ và trường tồn.
Lần này Cửu Lâm Tiên Vực mở ra cánh cửa Nội Môn Thí Luyện cũng có chút khác biệt so với những lần trước.
Bởi vì suốt mấy trăm năm qua, Cửu Lâm Tiên Vực luôn bị những môn phái khác hợp lực chèn ép, dẫn đến vị trí và số lượng đệ tử có thể đi vào bí cảnh Tiên Môn ít đến thê thảm.
Do vậy mà ở lần đấu Bách Huyền Chiến sắp tới, Cửu Lâm Tiên Vực buộc phải cử ra nhiều đệ tử có thực lực mạnh mẽ hơn nữa.
Nếu không, rất có thể vị trí thứ ba trong thập nhị tiên môn mà Cửu Lâm Tiên Vực nhiều lần gắng gượng giữ lấy rồi cũng sẽ bị cướp mất.
Để ngăn chặn tình huống xấu nhất có thể xảy ra, vì vậy mà Nội Môn Thí Luyện lần này sẽ được diễn ra ở bên trong Tuyệt Thiên Uyên, tuy rằng không phải thật sự đi vào khu vực trung tâm của chốn hung địa này, thế nhưng cũng không cách nơi đó xa lắm.
Hơn nữa, ở tại một nơi hung thần chi địa như Tuyệt Thiên Uyên thì cho dù có là khu vực ngoại biên, khu vực gần trung tâm hay thậm chí là vùng trung tâm đi chăng nữa thì cũng đều có một mức độ nguy hiểm không hề nhỏ.
Cơ duyên càng lớn cũng đồng nghĩa với nguy hiểm càng lớn, mà muốn nắm giữ được cơ duyên thì tất nhiên điều tiên quyết là phải bảo toàn được tính mạng của mình rồi.
Nếu không, tất cả rồi cũng sẽ chỉ là mỡ dâng miệng Mèo, đem thành quả của mình giành tặng lại hết cho kẻ khác mà thôi.