“Oàm…Thôi chết!”
Sau khi ăn xong miếng sườn thì Tô Ánh Nguyệt mới nhận ra vừa xảy ra chuyện gì.

Mặt cô bỗng dưng đỏ ửng lên.

Tần Mộ Ngôn lại cuộn một cuốn rau xanh khác, đưa đến miệng cô.

Cô nhanh chóng lùi về sau, “Không…không cần đâu!”
Mặc dù miệng thì nói không cần nhưng khi Tần Mộ Ngôn đưa cuốn rau vào miệng cô một lần nữa, cô vẫn chân thành đón nhận nó và ăn ngon lành.

Phúc Quý Ngân im lặng, lấy tay che mắt mình lại.


Không nhìn thấy gì cả! Không nhìn thấy gì cả!
Tại sao cô lại nghĩ rằng mình muốn ăn cơm cùng đôi vợ chồng son này không biết nữa?
Nghĩ đến đây, Phúc Quý Ngân uống một ngụm nước rồi ho nhẹ, “Ánh Nguyệt, tớ muốn uống chút sữa nên ra ngoài đi mua đây!”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, “Ăn thịt nướng rồi mà còn đòi uống sữa nữa sao?”
Phúc Quý Ngân suy nghĩ một chút rồi lên tiếng, “Ăn thịt nướng nhưng cũng cần chú ý đến cân bằng các chất dinh dưỡng nữa chứ!”
Dứt lời, Phúc Quý Ngân đứng dậy, xoay người rời đi.

Lúc rời đi, cô còn nghe rõ mồn một giọng của Tô Ánh Nguyệt vọng lại từ phía sau, “Tôi nhớ rõ ràng là Phúc Quý Ngân không hề thích uống sữa mà!”
Phúc Quý Ngân đảo mắt.

Ánh Nguyệt, cậu có phải là đồ ngốc không vậy?
Cô đang là tiên giáng trần tạo cơ hội cho hai người có không gian riêng với nhau đấy!
“Rầm!”
Bỗng nhiên, một âm thanh va chạm khiến Phúc Quý Ngân rời khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình.

Quan sát kỹ hơn một chút thì Phúc Quý Ngân nhận ra mình đã đụng phải một bé gái.

“Cháu có sao không?”
Phúc Quý Ngân nhanh chóng đỡ cô bé đứng dậy, kiểm tra xem cô bé có bị thương ở đâu không.

May mắn thay, quán ăn nằm ngay gần bãi biển nên xung quanh toàn là cát, do đó, có ngã cũng không thành vấn đề.


“Cháu không sao!”
Cô bé mặc chiếc váy xếp ly màu trắng, thắt bím hai bên nhìn cô bé tựa như những con búp bê bằng sứ rất xinh xắn.

Đôi mắt to, đen láy của cô bé nhìn Phúc Quý Ngân, “Nhưng cô ơi, cháu không tìm thấy bố mẹ của mình đâu cả…”
Là một cô bé bị đi lạc sao?
Phúc Quý Ngân khẽ giật mình, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, chuẩn bị gọi cảnh sát thì rất nhanh, cô bé đã dùng ánh mắt và cánh tay của mình ngăn cản cô lại.

“Cháu nghĩ rằng bố mẹ sẽ đến bãi biển này tìm cháu thôi.


Nói xong, cô bé lại nhìn Phúc Quý Ngân với đôi mắt to tròn, đáng thương đó, “Cô ơi, cháu đói bụng…”
Nhìn dáng vẻ bề vừa ngoài đáng thương vừa đáng yêu của cô bé, trái tim của Phúc Quý Ngân dường như tan chảy, “Cháu muốn ăn gì nào? Cô sẽ mua cho cháu.


Tinh Quang liếc nhìn món ăn trên bàn của Tô Ánh Nguyệt từ xa, “Cháu muốn ăn sườn…”
“Ăn sườn sao?”
Phúc Quý Ngân cau mày, đột nhiên nhớ ra vừa rồi họ có gọi món sườn!
Thế là cô mỉm cười, bế cô bé lên, “Đơn giản thôi, để cô đưa cháu đến đó ăn nhé!”
Nói rồi cô quay lại bàn ăn với Tinh Quang trên tay.

Trong khi Phúc Quý Ngân trở lại với cô bé, Tô Ánh Nguyệt và Tần Mộ Ngôn mỗi người đều đang ôm một chiếc điện thoại.

Thầy giáo Tần: “Ông xã cô còn gắp đồ ăn cho cô sao?”

Tô Ánh Nguyệt: “Đúng vậy! Em là bảo bối cưng của ông xã nên anh ấy luôn gắp thức ăn cho em mỗi khi ăn.


Sau khi gửi đi tin nhắn này, Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Cô nói rõ ràng như thế để thầy giáo Tần kia biết rằng cô thuộc tuýp người không dùng những quy tắc ngầm.

Nhưng điều mà Tô Ánh Nguyệt không ngờ đến là không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, cô lại nhận được tin nhắn hồi âm từ thầy giáo Tần.

“Cô sẽ được như ý mình muốn!”
Tô Ánh Nguyệt cau mày, đây là ý gì chứ?
“Cô xinh đẹp!”
Cô chưa kịp hiểu ý thầy giáo Tần thì giọng nói ngọt ngào và đáng yêu đã vang lên bên tai cô.

Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Trong vòng tay của Phúc Quý Ngân, chính là cô bé đã giành bịch khoai tây chiên cuối cùng với cô trước khu mua sắm đây mà!
“Cô bé bị lạc ra khỏi gia đình mình nên muốn ăn chút sườn vì đói…”