Phúc Quý Ngân ngượng ngùng cười, đặt Tinh Quang xuống, “Tớ đột nhiên nhớ ra chúng ta cũng có gọi món này nên mới…”
“Ăn đi!”
Tần Mộ Ngôn ở một bên, hờ hững đẩy miếng sườn qua.

“Cảm ơn chú!”
Tinh Quang leo lên ghế, vừa ăn miếng sườn, vừa ngang nhiên quan sát Tần Mộ Ngôn.

Chú đẹp trai này là chồng của quý cô xinh đẹp sao?
Chú ấy đẹp trai thật.


Còn đẹp trai hơn cả chú Vương.

Trong lòng cô bé có chút chán nản nghĩ rằng cho dù chú Vương có đến đây tranh giành quý cô xinh đẹp đi chăng nữa thì…chú ấy cũng không có cửa đúng không?
Cô bé càng nghĩ càng chán nản, miếng sườn xào chua ngọt kia chẳng mấy chốc không còn mùi vị gì nữa cả.

Cuối cùng, cô bé dừng ăn, với tay lấy ly nước bên cạnh.

Nhưng hương vị của ly nước này…
Ngay khi cô bé nhấp một ngụm, cô bé đã nhận thấy hương vị có gì đó không ổn nhưng thứ nước nóng hổi kia đã bị cô nuốt vào bụng.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn với những ngón tay thon dài giật lấy chiếc ly đang nằm ở trên tay cô bé.

Giọng nói trầm thấp, nghiêm nghị của người đàn ông vang lên bên tai, “Ai cho phép cháu uống thứ này?”
Giọng nói quá nghiêm nghị khiến Tinh Quang co quắp người lại trong vô thức, “Cháu…”
Thôi xong! Chắc chắn cô bé đã làm cho chồng của cô xinh đẹp tức giận, vậy là kế hoạch tiếp cận quý cô xinh đẹp của cô bé tan tành mây khói rồi!
Ngay khi cô bé không biết phải làm gì, Tần Mộ Ngôn đã đứng dậy, bóng người cao lớn của anh cúi xuống, che khuất cả cô bé.

Cô bé kinh sợ, đầu óc choáng váng, nước mắt gần như rơi xuống, “Chú đẹp trai, cháu không cố ý uống rượu của chú…”
Chưa kịp nói xong, bàn tay to lớn của anh đã nhấc bổng cô bé lên.


Ở bàn bên kia, nơi mà Tô Ánh Nguyệt đang len la lén lút kể với Phúc Quý Ngân chuyện của thầy giáo Tần, nghe thấy tiếng ồn ào, cô ngẩng đầu lên.

Cô nhìn thấy Tần Mộ Ngôn đã bế cô bé, sải bước đi về hướng xe, “Cô bé đã uống phải rượu, tôi bế cô bé đi rửa dạ dày.


Tô Ánh Nguyệt giật mình, nhận thức ngay được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cô nhanh chóng đeo ba lô lên vai rồi chạy theo.

Phúc Quý Ngân cũng muốn đuổi theo nhưng cô đã bị chủ quán ngăn lại, “Hoá đơn của cô hết tổng cộng 1 triệu 500 nghìn đồng!”
Phúc Quý Ngân “…”
Tần Mộ Ngôn đã thực hiện qua một phương pháp sơ cứu!
Quán ăn cách bệnh viện không xa lắm.

Hai mươi phút sau, Tần Mộ Ngôn đã ở trong bệnh viện với cô bé nhỏ trong tay.

“Cháu không sao! Cháu không muốn rửa dạ day!”
Cô bé giãy dụa trong lòng anh, nước mắt rơi lã chã, “Cháu ghét rửa dạ dày! Nó rất khó chịu!”
“Cháu không muốn rửa!”
Tần Mộ Ngôn vẫn ôm chặt cô bé trong lòng, “Chuyện này là vì sức khoẻ của cháu!”
Trước đó, Tinh Quang cũng từng uống nhầm rượu đỏ của ông nội, sau đó phải nằm viện một thời gian dài vì cô bé bị dị ứng rượu.


Tinh Quang rưng rưng nước mắt nhìn anh, “Chú thật hung dữ!”
“Chú sẽ không thể nào đối xử tốt với quý cô xinh đẹp bằng thái độ hung dữ đó được!”
“Cháu muốn chú Vương mang quý cô xinh đẹp đi! Hu hu hu hu hu”
Tần Mộ Ngôn bất lực nhíu mày.

Anh luôn không thích những đứa trẻ hay khóc nhè.

Tinh Vân và Tinh Thiên luôn tỏ ra già dặn và hiếm khi khóc trước mặt anh.

Nhưng anh không biết vì sao, mình lại không có cảm giác ghét bỏ cô bé đang khóc gào trong vòng tay.

Thay vào đó, anh lại cảm thấy đau khổ và không muốn cô bé khóc.

“Hãy để tôi bế cô bé!”