“Hướng Kim Tâm”
Ánh mắt Trình Hiểu Quân trừng Hướng Kim Tâm như có thể trực tiếp phun ra lửa: “Cô phản bội tôi”
“Cô nói với tôi Tô Ánh Nguyệt không sạch sẽ, nói cô trong trắng hơn cô ấy.


“Đây mẹ nó chính là sự trong trắng của cô sao?”
“Cô mẹ nó trong trắng như vậy sao?”
Hướng Kim Tâm bị tát đến nỗi rơi cả một chiếc răng, nằm trên đất nôn ra máu: “Hiếu Quân, anh nghe em giải thích”
“Tôi không muốn nghe cô giải thích”
Trình Hiếu Quân xông lên túng lấy cô áo cô ta: “Tôi vì cô, mà mất đi người phụ nữ yêu tôi nhất, mất hết tiền của tôi”
“Tôi giết cô”
Nói xong, anh ta điên cuồng bóp cổ Hướng Kim Tâm.


Các phóng viên vốn sĩ còn đang đứng tại chỗ xem náo nhiệt, mắt thấy sắp chết người rồi, mọi người cũng lần lượt tiến lên kéo Trình Hiếu Quân ra.

“Được rồi”
Vương Khải vẫn luôn im lặng không nói đứng ra ngăn trò hề này lại: “Báo cảnh sát, đưa đến bệnh viện”
“Lễ trao giải của chúng ta vẫn còn phải tiếp tục.


Lạc Hân nhíu mày, có chút không vui bảo người tắt màn hình.

Rõ ràng, cô ấy vẫn chưa xem náo nhiệt đủ.

Mười phút sau.

Hướng Kim Tâm bị xe cấp cứu đưa đi.

Trình Hiếu Quân bị cảnh sát đưa đi.

“Ánh Nguyệt”
Khi bị cảnh sát áp giải đến cửa, Trình Hiếu Quân đột nhiên quay đầu cười với Tô Ánh Nguyệt: “Anh biết em nhất định vẫn còn yêu anh”
“Nhớ giúp anh đánh tiếng để anh sớm ra ngoài, sau này anh sẽ đối với em thật tốt”
“Lúc trước anh ghét bỏ em không sạch sẽ, nhưng Hướng Kim Tâm còn bẩn hơn em, cho anh một cơ hội, anh sẽ đối tốt với em”
Anh ta vẫn chưa nói xong, Tần Mộ Ngôn đã liếc mắt qua, lời nói của Trình Hiểu Quân bị tắc lại ở cổ họng.

Lại là anh ta.

Người lần trước thay đổi Tô Ánh Nguyệt cũng chính là anh ta.


“Đồ mặt trắng, đừng cho rằng anh trẻ hơn tôi, đẹp trai hơn tôi thì có thể câu dẫn bạn gái của người khác”
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ cướp Tô Ánh Nguyệt về”
Trình Hiếu Quân vừa hét, vừa bị cảnh sát áp giải đi.

Tô Ánh Nguyệt: “.

.


Trình Hiếu Quân, chắc anh không biết, tôi chính là người muốn tống anh vào trong đấy.

Cứu anh ra ngoài, không có đâu.

“Đi thôi.


Tần Mộ Ngôn khẽ nhíu màu, thấp giọng nói.

Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra: “Đi đâu?”
“Trình Hiếu Quân rất thông minh”
Người đàn ông chỉ vào các phóng viên đang tụ tập phía xa: “Những lời anh ta nói vừa rồi, không phải là nói cho em, là nói cho bọn họ nghe”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, lúc này mới hiểu, đã đến lúc này rồi, Trình Hiếu Quân còn muốn chuyển vấn đề lên người cô.

Mấy lần anh ta cố ý nói ra lời anh ta đã từng ghét bỏ cô vì bẩn, chính là vì muốn khơi dậy sự tò mò của người khác.

Anh ta muốn công khai quá khứ của cô, muốn hủy hoại cô.


Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Ánh Nguyệt tái nhợt.

Tần Mộ Ngôn trực tiếp nắm lấy tay cô, sải bước dẫn cô lên tầng.

Các bảo vệ chặn phóng viên lại chỗ cầu thang.

“Cô Tô, những lời vừa rồi Trình Hiếu Quân nói đều là thật sao?”
“Rốt cuộc lúc trước cô có quan hệ gì với Trình Hiếu Quân?”
“Trình Hiểu Quân nói đã từng ghét bỏ cô vì bẩn, là bởi vì cô giống với Hướng Kim Tâm sao?”
Lời nói của các phóng viên phía sau càng ngày càng quá đáng.

Tần Mộ Ngôn hơi dừng lại, quay đầu nhìn tổng giám đốc bên cạnh: “Ném bọn họ ra ngoài”
Tổng giám đốc nhận lệnh đi xử lý các phóng viên phía theo sau Tần Mộ Ngôn: “Anh Tần, cô Tô Ánh Nguyệt mà anh nói, người của tôi vẫn chưa tìm được cô ấy”
Lời nói này, khiến Tô Ánh Nguyệt hơi ngẩn ra.

Cô quay đầu lại.

Đây không phải chính là vị tìm người ở bãi đậu xe vừa rồi sao?
Cho nên…
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Vừa rồi anh nói, muốn tìm một diễn viên thế thân vừa quê mùa vừa bình thường”
“Là nói tôi sao?”