Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh: “Anh còn phải xin nghỉ sao?”
Anh không phải là ông chủ của tập đoàn nhà họ Tần sao?
“Chủ tịch cũng phải xin nghỉ mà, nếu không giám đốc cấp cao sẽ tức giận”
Tần Mộ Ngôn ngồi xuống bên giường, giọng nói dịu dàng: “Sợ em ngủ không ngon, cũng sợ em thức dậy không nhìn thấy tôi sẽ cảm thấy tôi vô trách nghiệm”
Khi anh nói, đôi mắt sâu không thấy đáy đó vẫn luôn kiên định nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Trong mắt có thâm tình, có lo lắng, nhưng càng nhiều hơn chính là sự thần bí sâu không thấy đáy.

Đối mặt với anh như vậy, Tô Ánh Nguyệt im lặng nuốt nước bọt.

Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy sao người đàn ông này giống như đang cố ý trêu cô vậy.


Cô hít sâu một hơi, kìm nén xúc động muốn xông lên bổ ngã anh xuống: “Cái đó, em không sao”
“Hay là anh vẫn lên đi làm đi… không cần ở cùng em đâu”
“Vậy làm sao được?”
Người đàn ông giơ tay vuốt má cô, xoa nhẹ: “Tối qua em đều đã khóc rồi”
Những cảnh tượng kiều diễm đêm qua đột nhiên lại hiện ra trước mặt Tô Ánh Nguyệt.

Cô ngẩng đầu, nhìn Tần Mộ Ngôn.

Cô chắc chắn người đàn ông này đang mê hoặc cô.

Nhưng cô như thể một người phụ nữ không chịu được cám dỗ.

“Tần Mộ Ngôn”
Người phụ nữ đỏ mặt quay đầu qua: “Em rất mệt”
Nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn gầy yếu của người phụ nữ, mắt Tần Mộ Ngôn tối sầm lại.

“Được.


Anh thừa nhận là anh cố ý trêu cô.

Nhưng nếu như cô nói mệt, anh cũng không muốn làm khó cô nữa.

Người đàn ông đứng dậy: “Tôi đi bảo Bạch Tuấn Kiên chuẩn bị chút đồ ăn cho em”
“Anh đừng đi”

Tô Ánh Nguyệt vội vàng quay đầu nắm tay anh.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh: “Em là nói”
“Em rất mệt”
Giây tiếp theo, cả người cô lật trên giường.

“Tô Ánh Nguyệt”
Anh cắn vành tại cô: “Em đúng là một yêu tinh”
Tô Ánh Nguyệt mạnh dạn hôn ngược lại anh: “Anh cũng vậy.


Vào buổi tối, Tô Ánh Nguyệt toàn thân mềm nhũn,nhận được điện thoại của tổng đạo diễn.

“Ánh Nguyệt”
Tổng đạo diễn ở bên kia điện thoại vô cùng khiêm tốn nói: “Có phải cô quên mất, hôm nay chúng ta còn có kế hoạch quay phim không?”
“Người của cả đoàn làm phim đã đợi cô một ngày rồi, thật sự không còn cách nào khác, mới gọi điện thoại cho cô”
Tô Ánh Nguyệt Vỗ trán, lúc này mới nhớ ra, hôm nay cô phải quay phim.

Đều tại Tân Mộ Ngôn, cô vậy mà lại quên cả công việc.

“Đạo diễn, xin lỗi”
Tô Ánh Nguyệt vội vàng thấp giọng nói xin lỗi: “Ngày mai tôi nhất định.


Lời còn chưa nói xong, cô đột nhiên nhớ đến một chuyện.


“Tối qua xảy ra chuyện như vậy, Trình Hiếu Quân vẫn tiếp tục đảm nhận vai nam chính của “Tóc trắng như tuyết” sao?”
“Đúng vậy.


Tổng đạo diễn ở đầu bên kia thở dài: “Chúng tôi đã liên lạc với Trình Hiểu Quân, hi vọng chấm dứt hợp đồng, dù sao bây giờ hình tượng của anh ta không được tốt lắm, hơn nữa còn mâu thuẫn với cô và Lạc Hân”
“Nhưng Trình Hiểu Quân đảm bảo với tôi, tuyệt đối sẽ không xảy ra xung đột với cô hoặc là Lạc Hân, sẽ hoàn thành tốt việc quay phim”
“Quan trọng nhất là, bây giờ anh ta ngoại trừ “Tóc trắng như tuyết” ra thì không còn bất kỳ thu nhập nào khác, cho nên…”
Đạo diễn nói rồi lại thở dài một tiếng: “Vốn dĩ Trình Hiểu Quân có thể lấy được giải Cánh Diều Vàng tối qua, sau này có thể bay lên trời, kết quả bây giờ lại trực tiếp rơi xuống”
“Yêu đương hại người mà”
Nói xong, ông ta còn hết lòng khuyên nhủ Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, thân là người đã trải qua, tôi vẫn nên nhắc nhở cô một câu, sau này khi tìm bạn trai phải sáng mắt một chút.


“Yên tâm đi”
Tô Ánh Nguyệt cười khẽ trả lời: “Tôi sẽ không tìm bạn trai đâu”
“Tôi kết hôn rồi.


“Hơn nữa, cả đời này không định ly hôn”