Vì hôm trước lỡ hẹn, nên hôm sau mới sáng sớm Tô Ánh Nguyệt đã đến đoàn làm phim rồi.

Cô cho rằng mình đã đến rất sớm rồi, nhưng khi đến phim trường mới phát hiện, có một người còn đến sớm hơn cô.

Là Trình Hiếu Quân.

Bầu trời lúc sáng sớm vẫn còn có chút lờ mờ, cả người Trình Hiếu Quân co ro trên ghế trong góc phim trường, cả người có thành một đống, như thể đang thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại vậy.

Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, cảm thấy anh ta có chút đáng thương, nhưng không hề muốn đồng tình với anh ta.

Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.


Nếu như lúc đầu anh ta không phản bội cô, nếu như lúc đầu anh ta không ở cùng Hướng Kim Tâm, anh ta bây giờ quả thật sẽ trở thành người như anh ta đã nghĩ đến lúc trước, trở thành ảnh đế, nắm trong tay tài nguyên lớn, một bước bay lên trời trong vòng giải trí.

Nhưng trên thế giới này không hề có nếu như.

Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, quay người chuẩn bị rời khỏi phim trường.

“Ánh Nguyệt”
Trình Hiếu Quân vội vàng đứng dậy gọi cô.

Thật ra khi Tô Ánh Nguyệt mới vào phim trường, anh ta đã nhìn thấy cô rồi.

Anh ta cố ý ngồi ở một góc, cố ý có người lại, giả thành dáng vẻ đáng thương.

Anh ta cho rằng như vậy Tô Ánh Nguyệt sẽ nhớ đến tình cảm năm năm của anh ta và cô, tốt bụng đi qua nói chuyện với anh ta.

Nhưng anh ta không ngờ, Tô Ánh Nguyệt vậy mà thật sự không hề lưu tình, thậm chí đến cả nhìn cũng lười nhìn anh ta lấy một cái.

“Có chuyện gì?”
Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt nhíu mày, quay đầu nhìn anh ta.

“Anh.

.



Trình Hiểu Quân do dự một chút, sau đó từ từ ngẩng đầu lên: “Ánh Nguyệt, em có thể tha thứ cho anh không?”
“Trước kia anh bị Hướng Kim Tâm mê hoặc”
“Là cô ta nói với anh rằng em bẩn, nói cô ta sạch sẽ hơn em”
“Cô ta còn nói, lần đầu tiên của em không dành cho anh, nhưng cô ta sẽ cho anh, cho nên anh muốn cả đời này đối tốt với cô ta”
Lời nói của người đàn ông khiến khóe miệng Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng giương lên.

Năm đó khi Trình Hiếu Quân xảy ra chuyện, cô mới hoảng loạn chân tay, mới đồng ý với lời đề nghị của Hướng Kim Tâm để cô đi mang thai hộ.

Cũng là bởi vì Hướng Kim Tâm dụ dỗ, mới tiến vào căn phòng đó.

Kết quả thì sao?
“Đều tại Hướng Kim Tâm”
Thấy ánh mắt Tô Ánh Nguyệt dần dần thay đổi, Trình Hiếu Quân thích thú, vội vàng tiếp tục giải thích: “Thật ra anh vẫn còn yêu em”
“Ánh Nguyệt, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?”
Tô Ánh Nguyệt khẽ nheo mắt: “Trình Hiếu Quân, có phải anh quên mất là tôi đã kết hôn rồi không?”
“Anh không quan tâm”
Trình Hiếu Quân lao đến như tên bắn, muốn nắm tay Tô Ánh Nguyệt, nhưng lại bị cô nhanh chóng tránh đi.

Người đàn ông nắm vào khoảng không.

Trình Hiểu Quân ngượng ngùng thu tay lại: “Anh không quan tâm em kết hôn hay chưa kết hôn”
“Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn mà”
“Hơn nữa, không phải em đã ngoại tình với người đàn ông đó sao? Thêm anh nữa cũng không nhiều mà, đúng không?”

“Ánh Nguyệt, anh chỉ quan tâm em, chỉ cần em vẫn còn thích anh.


“Tôi đã không còn thích anh từ lâu rồi”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, lùi về phía sau một bước, giữ khoảng cách an toàn với Trình Hiểu Quân: “Đừng có mơ nữa”
“Từ năm năm trước khi tôi bị tai nạn, hôm anh ở cùng với Hướng Kim Tâm, anh và tôi đã không thể có tương lai rồi”
“Tôi dùng thời gian năm năm mới phát hiện ra, là tôi ngốc, là tôi ngu, nhưng tôi sẽ không tha thứ.


Nói xong, cô quay người rời đi.

Trình Hiếu Quân đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Tô Ánh Nguyệt rời đi, trái tim giống như bị thứ gì đó đè nặng qua vậy.

Tô Ánh Nguyệt không cần anh ta nữa rồi.

Không phải Tô Ánh Nguyệt yêu anh ta nhất sao?
Hướng Kim Tâm phản bội anh ta, không cần anh ta nữa.

Đến cả Tô Ánh Nguyệt cũng không cần anh ta nữa sao?