Dựa vào cái gì?
Ngọn lửa trong mắt người đàn ông càng ngày càng trở lên mạnh mẽ, càng ngày càng biến thái.

Cuối cùng, anh ta trực tiếp sải bước xông lên, giữ chặt vai Tô Ánh Nguyệt: “Em dựa vào cái gì mà không cần anh nữa chứ?”
Hôm nay cô muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn.

Tô Ánh Nguyệt không ngờ, Trình Hiếu Quân vậy mà lại muốn cứng với cô.

Cô nhíu mày, nhìn xung quanh không có người, bên môi nở nụ cười lạnh.

Quả thật, bình thường tính tình của cô rất tốt, cũng chưa bao giờ đánh nhau với người khác.


Nhưng điều này không có nghĩa là Trình Hiếu Quân có thể chiếm lời từ phương diện này.

Trong mắt Tô Ánh Nguyệt xẹt qua tia lạnh lùng: “Buông tay ra”
Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của cô cho anh ta.

Trình Hiểu Quân đã tiếp cận trạng thái bị bệnh, sao có thể thật sự buông tay chứ?
Anh ta giữ chặt vai Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, em cho anh một cơ hội đi”
“Tại sao em lại không cho anh cơ hội chứ?”
“Không phải em đã từng thích anh nhất sao?
“Ánh Nguyệt, phịch”
Lời phía sau của Trình Hiếu Quân vẫn còn chưa nói ra, đã bị vật cả người ngã xuống đất.

Tô Ánh Nguyệt quỳ một gối lên cổ tay anh ta, rắc một tiếng, cổ tay người đàn ông bị trật khớp.

Trình Hiếu Quân đau đến nỗi ôm cổ tay lăn lộn trên đất.

Tô Ánh Nguyệt đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống: “Đừng tùy tiện động vào tôi”
“Tôi phải kiện cô”
Trình Hiếu Quân nghiến răng nghiến lợi.

“Như vậy mà đã muốn kiện tôi rồi sao? Xem ra anh cũng không thật sự thích tôi, muốn hòa hợp với tôi.



Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt cong môi, giọng nói lạnh lùng: “Trình Hiếu Quân, anh chỉ là không chịu được khi bị Hướng Kim Tâm phản bội đúng không?”
“Anh tự phụ rằng mình rất tài giỏi, tài giỏi đến nỗi mỗi một người phụ nữ đều phải thích anh”
“Cho nên sau khi bị Hướng Kim Tâm phản bội, anh lập tức nhớ đến tôi, anh vội vã muốn lấy lại lòng tự tin yếu ớt của anh trên người tôi”
Mỗi một chữ mà cô nói ra, đều giống như một mũi kim nhọn, đâm thẳng vào tim Trình Hiếu Quân.

Sắc mặt anh ta xanh ngắt nhìn cô, không nói được câu nào.

“Có lẽ anh quên rồi, lúc đầu khi anh chưa biết tôi, anh là một tên phế vật đến trường điện ảnh cũng không thể thi vào được, là tôi giúp anh từng chút một nâng cao kỹ năng diễn xuất, cũng là tôi năm năm trước quyên tiền giúp anh vượt qua khó khăn đó, anh mới có được thành quả như bây giờ”
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh ta, trong ánh mắt đều là lạnh lùng: “Là tôi quá ngốc, tôi vô tư bỏ ra, khiến anh tự phụ, kiêu ngạo, thậm chí bắt đầu ghét bỏ tôi”
“Có điều chắc anh không ngờ, chuyện tối qua, thật ra có liên quan đến tôi”
Trình Hiểu Quân trừng to mắt, không dám tin vào tại mình.

Nói xong những lời này, Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi: “Điều tôi muốn nói với anh chính là, Trình Hiếu Quân, tôi có thể giúp anh trèo lên vị trí này, tôi cũng có thể khiến anh từ trên mây ngã xuống”
“Đúng rồi, nhớ bộ lễ phục tối qua tôi mặc không? Rất xinh đẹp”
“Là tôi dùng số tiền ba tỷ sáu trăm triệu mà anh đập vào công ty thủy quân mua đấy!
Nói xong, người phụ nữ ngẩng đầu, kiêu ngạo rời đi.

Trình Hiểu Quân nằm trên đất, cả người giống như là mất hồn.

Nhìn bóng lưng Tô Ánh Nguyệt, anh ta đột nhiên hiểu ra anh ta đã mất đi thứ gì.


Người con gái năm năm trước trong mắt chỉ có anh ta, thật sự rời xa anh ta rồi.

Sau khi để Trình Hiếu Quân lại, Tô Ánh Nguyệt định đến một cửa hàng ăn sáng gần đó để uống một chút đồ uống và đợi những người khác của đoàn làm phim đến.

Nhưng không ngờ, cô vừa đi ra phim trường, đã đụng phải Vương Khải đang đứng ở cửa.

Giữa ngón trỏ và ngón giữa của người đàn ông đang kẹp một điếu thuốc, bên cạnh chân anh ta còn có hai mẩu thuốc đã hút xong.

Nhìn dáng vẻ, anh ta đã đến rất lâu rồi.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt đột nhiên hoảng.

Ở vị trí của anh ta, chắc có thể nghe thấy nhìn thấy mọi chuyện của cô và Trình Hiểu Quân.

“Vừa rồi vật ngã Trình Hiểu Quân, thân thủ rất tốt”
Vương Khải hút thuốc, khóe môi nhếch lên nụ cười tà: “Học ai vậy? Có chút quen mắt.