Nghe con gái khóc, trong lòng Trần Ngọc Phương đau đớn tột cùng.

Bà ta đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lưng của Tô Huyền Anh: “Huyền Anh, lời con nói là thật sao?”
“Những chuyện gần đây khiến con không vui này, đều có liên quan gì đến Tô Ánh Nguyệt?”
“Vâng ạ!”
Nước mắt của Tô Huyền Anh không kiểm soát được như một cơn lũ làm vỡ bờ đề: “Tất cả đều tại Tô Ánh Nguyệt! Cô ta chính là đồ sao chổi!”
Trần Ngọc Phương nheo mắt, đôi mắt nham hiểm nhìn về phía trước: “Mẹ thấy không phải vì cô ta là sao chổi, là cô ta cố ý nhắm vào con đó”
“Huyền Anh, đừng sợ, sau lưng con còn có bố mẹ, còn nguyên gia đình nhà họ Tô!”
“Tô Ánh Nguyệt đó là con vô ơn, chúng ta không cần thiết phải giữ thể diện cho cô ta nữa!”
Nói xong, Trần Ngọc Phương cúi đầu, đau lòng nhìn khuôn mặt của Tô Huyền Anh: “Như vậy, mẹ sẽ để bố con ra mặt, tìm một cơ hội để cậu Ba nhà họ Tần đến nhà chúng ta một chuyến”
“Nếu như anh ta đồng ý dạy dỗ Tô Ánh Nguyệt đàng hoàng, chúng ta cũng sẽ không nhắc chuyện của quá khứ”

“Nếu như anh ta không đồng ý, thì trực tiếp đưa ra bằng chứng Tô Ánh Nguyệt trước đây mang thai hộ cho người khác ra cho anh ta xem!”
Tô Huyền Anh nằm trong lòng của Trần Ngọc Phương, nước mắt chực trào, giọng nói tràn đầy tiếng khóc, nhưng khóe môi đem theo một nụ cười vì mưu kế đạt thành: “Vâng, vậy thì cứ làm theo ý của mẹ”
“Nhưng mà.


Cô ta ngước lên với khuôn mặt đẫm nước mắt: “Những chứng cứ mang thai hộ của Tô Ánh Nguyệt, tất cả đều lưu trong máy tính đấy”
“Bây giờ máy tính không mở được rồi.


Trần Ngọc Phương cười lạnh một tiếng: “Tập đoàn nhà họ Tô của chúng ta lớn như vậy, còn không kiếm được ra vài hacker có thể mở khóa máy tính của con sao?”
“Bây giờ mẹ sẽ kêu bố con tìm người mở khóa máy tính cho con”
Nói xong, bà ta nhấc chân và sải bước rời đi.

Ngồi trên ghế, Tô Huyền Anh nhìn theo bóng lưng Trần Ngọc Phương, khóe môi nhếch lên một tia giễu cợt.

Tô Ánh Nguyệt đã làm một bữa tối vô cùng thịnh soạn.

Cả hai bảo bối đều ăn một cách vui vẻ.

Ăn tối xong, sau khi dọn dẹp nhà bếp thì cô liền quay về phòng ngủ.

Tần Mộ Ngôn đi làm trong phòng làm việc, trên giường lớn cực kì thoải mái chỉ có một mình cô.

Người phụ nữ nằm trên giường, vừa thoải mái lăn qua lăn lại, vừa lấy điện thoại di động ra đọc tin tức.


Hôm nay cô bận quay phim cả ngày, hầu như không nhìn vào điện thoại di động.

Trên Facebook tất cả đều bình thường.

Thỉnh thoảng một vài người sẽ nói về những tin đồn giữa cô và Vương Khải, đều sẽ bị họ cho là sự hợp tác của bộ phim “Tử Thành” đã đưa họ hợp tác trở lại.

Tô Ánh Nguyệt xem hết Facebook, thậm chí cảm thấy những người ở chợ thực phẩm tươi sống buổi chiều có chút kỳ lạ.

Trên mạng vốn dĩ không có những tin tức liên quan tới cô và Vương Khải, tại sao những người đó lại nói những lời quái lạ đó chứ?
Sau khi đọc xong tin tức, cô vừa định đi ngủ, chợt nhớ ra cuộc điện thoại hồi chiều của Phúc Quý Ngân.

Người phụ nữ cau mày, kiểm được số điện thoại được ghi là “Tình yêu” trong lịch sử cuộc gọi, gửi đi một tin nhắn vô cùng mờ ám qua đó.

Trong phòng làm việc.

Người đàn ông lạnh lùng cao quý đang cau mày nghiêm túc nghe bản báo cáo.

Một tiếng “ting”, điện thoại di động của anh vang lên.

Tần Mộ Ngôn nhíu mày mở tin nhắn ra.

“Tình yêu à, em phải nghỉ ngơi rồi, ngủ ngon!”
Khi vừa nhìn thấy dòng chữ này, lông mày của người đàn ông lập tức giãn ra.


Anh giơ tay và nhấn nút tạm dừng âm thanh báo cáo.

Phòng làm việc im lặng ngay lập tức.

Tần Mộ Ngôn nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, cuối cùng hít sâu một hơi rồi đứng lên.

Tô Ánh Nguyệt đợi một lúc lâu cũng không thấy Phúc Quý Ngân trả lời, nên cô đặt điện thoại xuống, vừa muốn đi ngủ, cửa phòng ngủ lại đột nhiên mở ra.

Cô vô ý thức nhìn qua bên đó.

Ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào cơ thể người đàn ông, có một loại cảm giác mê hoặc quyến rũ.

Anh đứng ở đó, có vẻ như đang do dự chuyện gì.

Một lúc lâu sau, người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào mặt Tô Ánh Nguyệt:.

Ngủ ngon”