Tô Ánh Nguyệt sững sờ nhìn Tần Mộ Ngôn, có phần kinh ngạc: “Chúc… chúc ngủ ngon”
“Anh phải đi làm rồi”
Người đàn ông hít sâu một hơi, cười với cô, sau đó đóng cửa lại, xoay người rời đi.

Tô Ánh Nguyệt sững sờ nhìn cánh cửa đang đóng chặt, một lúc lâu sau mới định thần lại.

Một lúc sau, cô kéo chăn bông lên đầu.

Mặt cô ấy nóng bừng, nhưng trái tim cô ấy đủ ngọt ngào để khiến cô ấy cười.

Một đêm ngon giấc.

Sáng hôm sau, Tô Ánh Nguyệt dậy sớm.


Khi cô tỉnh lại, Tần Mộ Ngôn đã nằm bên cạnh cô ngủ rất say.

Cô không biết anh ngủ lúc nào, và cô đi ra ngoài nhẹ nhàng vì sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh.

Khi xuống lầu làm bữa sáng, cô nhìn thấy Bạch Tuấn Kiên đang ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách.

Sắc trời vẫn còn hừng sáng, người đầu trong biệt thự vẫn chưa đi làm.

Tô Ánh Nguyệt cau mày, do dự một chút, cuối cùng nhẹ nhàng bước tới, lấy chăn đắp lên cho anh ta.

Bạch Tuấn Kiện là trợ lý riêng của Tần Mộ Ngôn, và chỉ cần Tần Mộ Ngôn làm việc, Bạch Tuấn Kiên sẽ ở lại với anh ta.

Nhìn thấy bộ dạng của Bạch Tuấn Kiên, có lẽ tối hôm qua bận rộn nên anh ta còn chưa về nhà.

“Mợ chủ”
Bạch Tuấn Kiên mở mắt cảnh giác khi nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh.

Khi nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, một khoảnh khắc thư thái thoáng qua trên khuôn mặt người đàn ông.

Anh ta nhìn xuống đồng hồ, mới sáu giờ rưỡi sáng.

Bạch Tuấn Kiên ngáp một cái: “Sao cô dậy sớm như vậy?”
“Tối hôm qua anh bận đến khi nào?”
“Hơn ba giờ”
Bạch Tuấn Kiên ngồi dậy, vô phòng tắm rửa mặt.

“Anh không ngủ à?”
“Tôi không ngủ, cậu chủ khoảng tám giờ có cuộc họp phải tổ chức, tôi phải canh chừng đánh thức anh ấy.



Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút đau lòng: “Anh… Tần Mộ Ngôn luôn thức trắng đêm như thế sao?”
“Đúng vậy.


Bạch Tuấn Kiên cười nhạt: “Tôi quen rồi”
Nhưng việc làm việc và nghỉ ngơi không đều đặn như vậy thực sự đang gây hại cho cơ thể.

Tô Ánh Nguyệt mím môi, muốn nói cái gì, nhưng là cuối cùng không nói ra được.

Cô hít sâu một hơi, xoay người đi vào phòng bếp: “Tôi cái gì cũng không hiểu, cũng không giúp được anh, tôi cho sẽ đãi anh một chút gì đó ngon ngon nhé”
Người phụ nữ đeo tạp dề vào và bắt đầu bận rộn trong bếp.

Sau nửa giờ, bữa sáng thịnh soạn đã có trên bàn.

Cô cầm một cái đĩa nhỏ đặt trước mặt Bạch Tuấn Kiên: “Mấy thứ này cho anh.


Bạch Tuấn Kiên nịnh nọt: “Cái này không ngon lắm.


“Không có gì là không ngon cả”
Tô Ánh Nguyệt nghiêm mặt nhìn anh ta: “Tôi có thể thấy được anh đối với Tần Mộ Ngôn rất trung thành”
“Nếu không có sự chăm sóc của anh, theo công việc và nghỉ ngơi không đều đặn của bản thân, cơ thể của anh ấy sẽ suy sụp từ lâu”
“Cảm ơn anh”
Cô cởi tạp dề: “Tôi phải đi làm rồi.


Hôm nay có một cảnh vào buổi sáng sớm, và tôi phải quay nó ngay trước khi mặt trời mọc.

“Giúp tôi nói với Tần Mộ Ngôn sau này đừng thức cả đêm như thế này, sẽ không tốt cho sức khỏe?

Nói xong cô bước ra hành lang, đi giày, cầm áo khoác rồi rời đi.

Bạch Tuấn Kiên ngồi ở trên ghế, nhìn bóng lưng cô rời đi, có chút mất mác.

“Chú Bạch Tuấn Kiên”
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo như trẻ thơ vang lên bên tai anh.

Bạch Tuấn Kiên nhanh chóng quay lại.

Phía sau anh ta, là Tần Tinh Thiên trong bộ đồ ngủ màu vàng.

… Nên là Tần Tinh Thiên?
Bạch Tuấn Kiên luôn không thể phân biệt được đâu là Tần Tinh Vân và đâu là Tần Tinh Thiên.

Tuy nhiên, đứa trẻ phía sau lại cười ngây ngô, đó hẳn là cậu chủ nhỏ Tần Tinh Thiên.

Bởi vì cậu chủ nhỏ Tần Tinh Vân có tính cách kiềm chế và bình tĩnh, cậu ấy chưa bao giờ cười như thế này.

Vì vậy, anh ta ho nhẹ và giơ tay chào cậu bé: “Cậu chủ nhỏ Tần Tinh Thiên”
“Vâng”
Cậu bé mỉm cười nhìn Bạch Tuấn Kiên: “Chủ phải nói cho bố cháu những gì mẹ vừa nói”
Bạch Tuấn Kiên gật đầu: “Chú nhất định sẽ nói”
“Chú Bạch Tuấn Kiên”
Cậu bé chớp mắt với anh: “Như chú biết đấy, bố luôn muốn mẹ sinh cho chúng cháu một em gái”