Cậu Ba chắc là sắp tới rồi.

Cô ta sẽ nắm bắt thời gian để mở máy tính.

Nửa ngày sau cuối cùng cô ta ra quyết định: “Một tỷ tám trăm triệu, tôi chỉ có bấy nhiêu đó thôi”
“Thành giao!”
Sau khi thương lượng giá cả xong Tân Tinh Thiên gửi tài khoản qua, không bao lâu sau liền nhận được chuyển khoản của Tô Huyền Anh.

“Anh, mở máy tính cho cô ta đi”
Tần Tinh Thiên vui vẻ cầm biên lai chuyển tiền chạy đến trước mặt Tần Tinh Vân: “Xem ra những thứ bên trong máy tính đối với cô ta thật sự rất quan trọng!”
“Chuyển tiền nhanh như vậy sao!”

Tần Tinh Vân lặng lẽ liếc nhìn Tần Tinh Thiên: “Những thứ trong máy tính của cô ta cũng quan trọng đối với chúng ta”
Tần Tinh Thiên ngẩn ra: “Ý anh là sao?”
Tần Tinh Vân thở dài, bàn tay nhỏ bé cầm chuột, mở thư mục.

Cậu bé tiện tay mở một bức ảnh ra.

“Đây là, mẹ!”
Tần Tinh Thiên khiếp sợ vô thức lấy tay che miệng.

Người phụ nữ đi bộ trên bậc đá của công viên trong bức ảnh là Tô Ánh Nguyệt!
Nhưng trên bức ảnh, bụng cô lại tròn tròn.

Tần Tinh Thiên nhìn bức ảnh cả người đều mơ hồ.

“Điều này, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Mặc dù cậu bé chỉ mới năm tuổi, nhưng hai anh em cậu bé đã sớm đi theo bố nên trưởng thành hơn so với tuổi rất nhiều.

Nhìn vào bức ảnh thì thấy bụng Tô Ánh Nguyệt rõ ràng là đang mang thai!
Tần Tinh Thiên cảm thấy bản thân cậu bé không thể nghĩ được gì nữa.

Mẹ đã từng mang thai sao…
Vậy có phải mẹ đã từng sinh con rồi hay không?

Con của mẹ đâu?
Hóa ra mẹ không chỉ là mẹ của cậu bé và anh trai, mẹ còn có con của mình…
Vô số tin tức xoay quanh trong đầu Tần Tinh Thiện, cậu bé cảm thấy đầu mình sắp nổ tung!
“Máy tính này là của em gái mẹ”
Trái ngược với sự bối rối của Tần Tinh Thiên, Tần Tinh Vân bình tĩnh hơn rất nhiều: “Con của mẹ hẳn là không còn ở đây nữa”
Nói xong cậu bé mở một bức ảnh khác.

Trong bức ảnh là hình ảnh Tô Ánh Nguyệt quỳ gối trước một bia mộ nhỏ khóc lóc.

Tần Tinh Thiên dừng một chút nhìn tấm ảnh đó, trong lòng hơi đau: “Mẹ thật đáng thương mà…”
“Đúng vậy”
Tần Tinh Vân thở dài: “Mẹ của chúng ta đã chết rồi, con của mẹ cũng đã chết rồi”
“Sau này chúng ta phải đối xử tốt với mẹ”
Tần Tinh Thiên mím môi vừa định nói cái gì, tin nhắn của Tô Huyền Anh lại gửi tới thúc giục cậu bé nhanh chóng mở mật khẩu máy tính ra.

“Tại sao cô ta lại lo lắng như vậy.


Tần Tinh Thiên vỗ đầu, bỗng nhiên nhớ tới: “Buổi chiều hình như bố nhận được một cuộc điện thoại bảo bố đi nhà họ Tô…”
“Cho nên cô ta mới vội vàng mở mật khẩu máy tính ra đem những thứ này cho bố xem?”
“Cũng có thể, tóm lại nhiều người lớn quan tâm đến chuyện vợ của họ đã từng có con”
“Vậy bố.


.


Hai anh em rơi vào im lặng.

Hai cậu bé thực sự có niềm tin vào bố mình.

Nhưng trong trường hợp lỡ như bố mình sẽ để ý thì phải làm như thế nào?
Cho dù có một phần vạn khả năng cậu bé cũng không hy vọng bố sẽ hiểu lầm mẹ.

“Loại chuyện này vẫn là để mẹ tự mình nói với bố là tốt nhất “
Tần Tinh Vân xoa xoa mi tâm, phiền não nói.

“Nhưng mẹ sẽ không nói đâu”
Tần Tinh Thiên nắm lấy gối ôm, giọng nói ngột ngạt: “Anh, làm thế nào đây, chúng ta đã gặp phải một vấn đề lớn rồi”
“Rốt cuộc có muốn mở mật khẩu máy tính cho Tô Huyền Anh hay không?”