Đang lúc hai anh em rối rắm thì tin nhắn của Tô Huyền Anh lại gửi tới.

“Tại sao tôi vẫn không mở được máy tính? Có phải cảm thấy tiền không đủ hay không?”
“Tôi có thể đưa cho anh ba trăm triệu nữa.

Hãy lập tức mở máy tính của tôi ra, tôi đang rất vội!”
Nhìn tin nhắn cô ta gửi tới, Tần Tinh Thiên nhíu nhíu mày gọi điện thoại cho Tô Ánh Nguyệt.

“Mẹ ơi, mẹ tan làm chưa?”
“Ừ, tan làm rồi”
Ngồi ở ghế sau xe, Tô Ánh Nguyệt nhìn biệt thự nhà họ Tô bên ngoài cửa sổ xe, thở dài: “Nhưng mà hôm nay mẹ và bố có chút chuyện, có thể rất muộn mới trở về.


“Nếu đói, con bảo người giúp việc làm gì đó cho con ăn nhé”

“Ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời”
Giọng nói của người phụ nữ rất dịu dàng.

Trước kia nghe giọng nói quan tâm như vậy của Tô Ánh Nguyệt, Tần Tinh Thiên đều sẽ cảm thấy ấm lòng nhưng hôm nay nghe lời cô nói cậu bé lại có chút đau lòng.

Con của mẹ đã không còn nữa.

Mẹ ôm tâm tình như thế nào mới có thể chuyển tình cảm từ con của mình cho hai cậu bé, một lòng một dạ đối tốt với hai cậu?
“Me oi.


Tần Tinh Thiên thở dài một hơi, thấp giọng gọi cô.

“Có chuyện gì vậy?”
Tô Ánh Nguyệt trở về nhà họ Tô trong lòng cảm thấy rất phiền muộn cũng không chú ý tới giọng nói của Tần Tinh Thiên không tốt.

“Không sao đâu.


Tần Tinh Thiên nhíu nhíu mày, giương mắt nhìn thoáng qua Tần Tinh Vân.

Đúng lúc Tần Tinh Vân cũng đang nhìn cậu bé.

Hai anh em nhìn nhau.

Cuối cùng hai cậu bé cười khổ nói: “Mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã sẵn sàng làm mẹ của con và anh trai con”
“Sau này cho dù có chuyện gì xảy ra, con và anh đều sẽ cùng mẹ vượt qua.



“Ngay cả.


Cậu bé cắn môi vẫn cố gắng nói ra lời từ tận đáy lòng: “Cho dù là sau này bố có ý kiến với mẹ, đối với mẹ không tốt.


“Con và anh trai sẽ luôn luôn đứng bên cạnh mẹ”
“Là chúng con đã đưa mẹ đến bên cạnh bố, chúng con sẽ chịu trách nhiệm với mẹ đến cùng”
Nói xong những lời này cậu bé trực tiếp cúp điện thoại.

Tô Ánh Nguyệt: “.

.


Tại sao Tần Tinh Thiên đột nhiên nói điều này?
Cô mờ mịt giương mắt nhìn Tần Mộ Ngôn một cái.

Người đàn ông nhẹ nhàng nhíu mày: “Con nói gì vậy?”
Tô Ánh Nguyệt mím môi kể lại lời của Tần Tinh Thiên một lần nữa.

“Suy nghĩ lung tung”
Tần Mộ Ngôn giơ tay lên ôm Tô Ánh Nguyệt vào lòng: “Vì sao thằng bé bỗng nhiên nói với em điều này?”
“Là vì.

.



Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô: “Bởi vì lo lắng anh không yêu em, không muốn em?”
Tô Ánh Nguyệt trên mặt đỏ lên, vội vàng lắc đầu: “Em không có!”
Cô làm sao có thể nghĩ đến những chuyện đó.

“Nói dối”
Anh nhận định Tinh Thiên nói những lời đó chính là bởi vì cô lo lắng anh không cần cô.

Anh nhẹ nhàng nhếch môi của mình và ôm người phụ nữ bên cạnh vào trong vòng tay của mình.

“Sẽ không có ngày đó”
Mùi hương đặc biệt trên người đàn ông khiến trái tim Tô Ánh Nguyệt trong nháy mắt đập nhanh.

Hô hấp của cô hơi đình trệ trong nháy mắt sau đó thuận theo tựa đầu vào lòng anh.

Tuy rằng cô cũng không lo lắng anh không cần cô, nhưng giờ phút này trong lòng cô tất cả đều là vì phải gặp nhà họ Tô mà phiền muộn, cũng đích xác cần cái ôm của anh.

Cảm nhận được nhiệt độ trên người đàn ông, Tô Ánh Nguyệt mím môi, giọng nói buồn bực: “Anh nói chuyện được không?”
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói mang theo vài phần ý cười của Tần Mộ Ngôn: “Loại chuyện nói dối vô nghĩa này anh sẽ không làm”
Khóe môi cô hơi nhếch lên, vươn tay ra, vòng quanh eo cường tráng của anh.